"Hứa nhé, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ yêu nhau. Được không anh?"
"... Ừm, anh hứa..."
Tôi mở mắt ra nhìn trần nhà, một màu trắng ngà quen thuộc, tầm mắt tôi di chuyển, nhìn sang phía bàn học màu nâu nhạt quen thuộc. Trên bàn có quyển sách vẫn còn mở, từng tờ từng tờ bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào kêu lên "loạt soạt ".
"Là phòng của mình."
Tôi khẽ nói với bản thân, đây là phòng của tôi. Căn phòng chứa đầy những ký ức trẻ thơ, non nớt và ngây dại.
Rời giường, đứng trước gương toàn thân, hình ảnh phản chiếu trong đó là một đứa trẻ. Tôi hiện tại là mười hai tuổi, đôi mắt sáng trong không nhiễm lấy một tia mệt mỏi hay là sự si mê đối với một người.
Tôi được trọng sinh trở về quá khứ. Hơn nữa tôi lại là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết có tên "Hẹn ngày mai một lời yêu".
"Nhưng mà... mình có thật sự thích người ấy không?"
Có lẽ vì là nữ chính, tôi của kiếp trước vừa gặp đã yêu một người con trai, đó là nam chính của thế giới này. Tôi theo đuổi, rồi tỏ tình nhưng bị từ chối sau đó anh ấy theo đuổi lại tôi, tôi đồng ý và cả hai yêu nhau. Những hiểu lầm, những oan ức, những tủi nhục đều đã bị anh "hô mưa gọi gió" cuốn bay sạch sẽ. Chúng tôi về cùng một nhà, con đàn cháu đống xum xoe nhảy nhót.
Nhưng, tôi mãi mãi không phải là người con "gái" trong chiếc hộp sắt nơi trái tim của anh. Người mà chỉ có anh ấy biết, cũng chỉ riêng anh ấy nhớ và gọi tên trong cơn mê man.
"Rốt cuộc, cũng chỉ là thế thân mà thôi."
Rầm!
"Dậy rồi à? Mau thay đồ đi, nay tao đưa mày sang nhà dì của mày."
Mẹ tôi nói, trong nhà này bà là người quyết định tất cả. Cha tôi thì từ khi còn rất nhỏ đã bỏ rơi chúng tôi ở lại mà sống cùng với người đàn bà khác, tình nhân của ông ta và cũng là mối tình đầu của lão.
"Đừng lề mề, tao không có thời gian rảnh để chờ đợi mày đâu."
Lời nói chua ngoa của mẹ đối với tôi bắt đầu từ sau khi bị tôi bắt gặp bà cùng một người đàn ông dây dưa với nhau trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen tuyền vào buổi tối. Lúc đó tôi đang đi cùng bạn của mình về nhà lấy một số đồ để ngủ qua đêm nhà cô ấy, người mà tôi tin tưởng nhất trước khi chết vì bị tại nạn giao thông kiếp trước.
Tôi trả lời bà: "Vâng."
"Mau mau lên."
Bà giục, cau mày liếc xéo tôi rồi đóng sầm của một cách tức giận.
Tôi thở dài, bắt đầu lục tục đi tìm quần áo rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, tôi mở cửa đi xuống dưới nhà, mẹ tôi đã chờ sẵn để đưa tôi đến nhà dì Hà, người bạn thân của bà và cũng là mẹ của nam chính trong "Hẹn ngày mai một lời yêu".
"Mày y như bố của mày, làm cái gì cũng chậm chạp."
Tôi không nói gì cũng không phản bác, quả thật, tôi giống lão cha của tôi. Cho nên, mẹ tôi không có lỗi.
Ngồi trong xe ô tô cùng với bà, người cầm lái là tình nhân già mà tôi đã thấy cùng với mẹ của tôi. Hai người họ như vợ chồng mới cưới, thậm chí còn quên mất rằng có tôi trong này mà trao lời yêu thương với nhau.
Chán nản, tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh lướt qua để lại tàn dư trong tâm trí tôi, trời xầm xì sắp mưa, gió bên ngoài làm lá cây đung đưa.
Nếu như tôi đến gặp anh ấy, anh ấy có biết và sẽ thích tôi hay không, trước cả khi anh gặp cô gái kia?
Lạc lối trong dòng suy nghĩ của bản thân, tôi không hay biết rằng xe đã dừng lại lúc nào. Cho đến khi mẹ tôi gọi tên tôi thì mới sực tỉnh mà mở cửa xuống xe.
"Ở lại vài ngày nhé con gái, đừng làm loạn đấy. Biết chưa?"
"Vâng."
Nghe tôi ngoan ngoãn trả lời, bà không nhắc nhở gì nữa liền quay sang lão già kia gật đầu rồi phóng xe đi mất.
Quay người lại, tôi thấy dì Hà đứng trước cửa nhà chờ tôi, cười cười vẫy tay với tôi. Chần chừ một lát, tôi nắm chặt túi đồ tiến đến chào hỏi.
"Cháu chào dì."
"Ừm, cháu đến rồi, dì mong chờ cả đêm qua mãi không ngủ được."
"À dạ, vâng."
Tôi cảm thấy thật ngại ngùng, không biết phải trả lời dì Hà thế nào. Ký ức kiếp trước tôi không còn nhớ rõ nữa nên thật khó xử khi gặp lại dì, người mẹ chồng tương lai của tôi.
"Nào, vào đi cháu, mấy đứa nhóc nhà cô cũng ngóng cháu lắm đấy."
Mấy đứa nhóc trong miệng của dì là con của dì và cũng là thanh mai chúc mã của tôi, trong đó, một người là nam chính.
Đi qua khoảng sân rộng bằng một căn phòng, tôi bước vào nhà với một trạng thái khó tả. Tôi không rõ bản thân tôi đang cảm thấy thế nào về hiện tại, cũng khó để nói ra tôi bây giờ thế nào.
Thật khó chịu.
Câu này bất chợt xuất hiện, làm tôi thảng thốt trong lòng. Nhưng cũng thật may vì tôi không để tâm đến nó, đưa mắt nhìn quanh phòng khách, lướt qua lướt lại tôi bỗng ngẩn người khi thấy cậu bé đang cúi đầu đọc sách. Cậu bé đó là Phan Đình Phùng, là nam chính của thế giới này.
Trái tim tôi không tự chủ mà lệch một nhịp, một luồng hơi nóng lan ra từ đỉnh đầu đến mũi chân. Một suy nghĩ không thể kiểm soát xuất hiện trong đầu tôi vang lên: "Tôi thích cậu ấy!"
Tôi cảm thấy cơ thể như bị điều khiển, chân tôi di chuyển như con rối tiến đến gần chiếc ghế dài, nơi cậu đang ngồi đọc sách. Đứng trước mặt cậu, nhìn cậu say đắm, cơ mặt bị giãn ra, miệng tôi tạo thành một nụ cười gượng ép.
"Lâu rồi không gặp, nhớ mình không nè?"