Trình lão phu nhân cũng không hiểu sao mình lại có thể nghĩ ra những thứ này, bà bèn gạt đi mớ suy nghĩ hỗn độn đó, hỏi Trình Du Cẩn: "Đại cô nương, giữa con và Hoắc Hầu gia xảy ra chuyện gì vậy?"
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn tắt ngấm, Thọ An đường mới vừa rồi còn náo nhiệt đột nhiên yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng. Trình Nguyên Cảnh cũng cúi đầu nhìn Trình Du Cẩn một cái, ánh mắt mang theo chút thương hại hiếm khi có được.
Chất nữ này của hắn tuy tâm cơ thâm trầm, hành động bất chính, nhưng trong vụ từ hôn này, nàng hoàn toàn là nạn nhân.
Ví dụ như hiện tại, rõ ràng là Hoắc Trường Uyên đến từ hôn nhưng tất cả mọi người lại đều đến chất vấn nàng, hỏi nàng có phải đã làm gì khiến Hoắc Trường Uyên phải từ hôn không.
Trình Du Cẩn cúi đầu, hàng mi dài mảnh che khuất đi sắc mặt, một lúc sau nàng mới thấp giọng đáp: "Chất nữ cũng không biết ạ."
"Con không biết ư?" Trình lão phu nhân nghi hoặc: "Con không biết vì sao Hoắc gia lại tới từ hôn? Nếu con thật sự không biết thì vì sao lại chạy tới trước mặt mọi người xé nát hôn thư?"
Hóa ra là chính Trình Du Cẩn xé hôn thư, Trình Nguyên Cảnh ngạc nhiên nhướng mày. Hắn bắt đầu nhớ lại những sự việc từ khi vừa nhìn thấy Trình Du Cẩn, từ từ sắp xếp lại tất cả tiền căn hậu quả trong tâm trí.
Sáng sớm, Nguyễn thị nghe nói Hoắc gia đến cửa đòi từ hôn, Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên đính hôn, Nguyễn thị mừng cho đại nữ nhi chưa bao lâu lại bắt đầu đau lòng thay cho tiểu nữ nhi tội nghiệp. Cùng là tỷ muội ruột thịt, số phận cũng nên giống nhau mới đúng, nhưng bởi vì Trình Du Cẩn đã được giao cho đại phòng nuôi, Mặc Nhi của bà lúc nào cũng bị chèn ép một bậc. Ngay cả gấm vóc mới từ bên ngoài phủ đưa đến cũng phải để Trình Du Cẩn chọn trước, sau đó mới đến lượt Trình Du Mặc.
Trình lão phu nhân còn nói hoa mỹ rằng lớn nhỏ có thứ tự, Nguyễn thị chua chát nghĩ, đây rõ ràng là thiên vị đại phòng. Chỉ vì đại phòng cưới được một thê tử lợi hại, cho nên toàn bộ Trình gia đều phải cung phụng, hiển nhiên nhị phòng chăm chỉ hơn Trình Nguyên Hiền, cũng thông minh hơn, học vấn tốt hơn, nhưng Trình lão phu nhân lại trao toàn bộ tài nguyên cho Trình Nguyên Hiền, mua chức quan tạo quan hệ. Còn nhị phòng đã bị lạnh nhạt năm năm nay rồi, rõ ràng chỉ cần tìm được đúng cửa thì sẽ thăng tiến rất nhanh nhưng Trình lão phu nhân lại coi như không thấy mà chỉ dốc lòng vì đại phòng.
Dù sao thì huynh trưởng vẫn là huynh trưởng, còn mang danh nghĩa Thế tử, tương lai sẽ tiếp quản gia nghiệp của Nghi Xuân Hầu phủ, Trình lão phu nhân thiên vị, Nguyễn thị có thể nhịn. Còn Mặc Nhi thì sao? Mặc Nhi có gì thua kém, tại sao lúc nào cũng bị đè đầu cưỡi cổ, cái gì cũng phải lấy đồ thừa của người khác?
Y phục và trang sức cũng vậy, hôn sự cũng vậy. Trước đây Nguyễn thị đỏ mắt mong cầu hôn sự với Tĩnh Dũng hầu, cho rằng Mặc Nhi của bà ta nhu thuận hiểu chuyện, không tranh không giành, làm chuyện gì cũng nghĩ đến phụ mẫu, không biết bao nhiêu người yêu thích. Nghe nói Hoắc Trường Uyên là quân nhân, chẳng lẽ một hán tử sắt đá như vậy không nên sánh đôi với người dịu dàng thanh tú như Mặc Nhi sao? Trình Du Cẩn cũng giống như mẫu thân Khánh Phúc Quận chúa của nàng, làm gì cũng kín kẽ, nào có hoạt bát yêu kiều như Mặc Nhi, thành hôn rồi liệu có thể làm cho Tĩnh Dũng hầu thích không?
Nguyễn thị từng nghĩ rằng chỉ vì Trình Du Cẩn đã cứu mạng Hoắc Trường Uyên tại trang viên nên mới có được hôn sự tốt đẹp này. Khi đó nhóm người Mặc Nhi cũng ở nơi đó, ông trời cũng thiên vị, sao loại chuyện tốt này lại không rơi xuống trên người Mặc Nhi?
Nguyễn thị vui buồn lẫn lộn suốt hai tháng, sáng sớm hôm nay lại bị gọi dậy sớm báo cho biết Hoắc gia đã đến cửa để từ hôn Trình Du Cẩn.
Nguyễn thị vừa kinh ngạc vừa chấn động, cái gì, từ hôn sao?
Trình lão phu nhân và Khánh Phúc Quận chúa đều chạy tới chính đường, Nguyễn thị không thể đi qua đó, chỉ có thể nín thở quan sát, vừa thấy Trình lão phu nhân trở về là lập tức đuổi theo đến Thọ An điện, muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bây giờ nghe Trình lão phu nhân nói đến chuyện từ hôn, lại còn chuyện Trình Du Cẩn tự tay xé nát hôn thư, tâm tình Nguyễn thị đột nhiên căng thẳng, sau đó là cay đắng, không biết nên nói cái gì. Bà ta "ừ" một tiếng, nhìn Trình Du Cẩn: "Đại cô nương, con có được hôn sự tốt như vậy, người khác ghen tị với con còn không kịp, vì sao con lại tự tay xé bỏ?"
Trình Du Cẩn vẫn cúi đầu như cũ, thân là nữ nhân, bị hỏi loại chuyện này trước mặt bao nhiêu người là một việc rất khó xử. Khánh Phúc Quận chúa chẳng quan tâm Trình Du Cẩn gặp phải chuyện gì, nhưng khi Nguyễn thị hỏi về đại phòng, tất nhiên bà sẽ cười nhạo: "Tại sao lại không thể xé bỏ đi chứ? Đại cô nương có địa vị khác biệt, có rất nhiều người để lựa chọn, không giống như những người khác, xé đi rồi là không thể tìm được mối tốt như vậy nữa."
Khánh Phúc Quận chúa vừa nói vừa liếc nhìn Nguyễn thị, ánh mắt đầy giễu cợt. Nguyễn thị bực tức nhưng chỉ đành âm thầm cắn môi, cuối cùng cười yếu ớt: "Đại tẩu nói đúng, đại cô nương là nữ nhi của tẩu, địa vị cao, đương nhiên là khác biệt."
Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị ăn miếng trả miếng, đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu mỏng manh: "Tổ mẫu, mẫu thân."
Mọi người quay lại, nhìn thấy Trình Du Mặc mặc một chiếc áo khoác dài màu cánh sen, chóp cằm trắng nhợt gần như cùng màu với nền vải. Nàng ta cúi đầu ho khan một tiếng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: "Con đến không đúng lúc sao?"
"Nhị cô nương đến rồi." Trình lão phu nhân khẽ liếc một cái, nói: "Con đang bệnh nặng còn chưa khỏi, ngồi xuống trước đi."
Nha hoàn trong Thọ An điện dời ghế thêu đến, Trình Du Mặc liếc Trình Du Cẩn một cái, vội vàng xua tay: "Làm sao được ạ, đại tỷ tỷ còn đang đứng, làm sao con dám ngồi?"
"Thân thể con suy yếu, bị bệnh từ mùa đông năm đó còn chưa khỏi, mau ngồi xuống đi." Trình lão phu nhân lên tiếng.
Trình Du Mặc lại nhìn Trình Du Cẩn, Trình Du Cẩn mỉm cười đoan trang, hào phóng nói: "Tổ mẫu đã có lời rồi, sao nhị muội muội còn phải nhìn ta nữa? Tổ mẫu yêu thương chất nữ đến vậy mà, mau ngồi xuống đi."
Lúc này Trình Du Mặc mới vịn vào tay nha hoàn ngồi xuống, một nha hoàn khác nhanh tay lẹ mắt mang ghế gỗ vuông cho Trình Nguyên Cảnh, một vị ma ma cười nói: "Sao mà Cửu gia cũng đứng vậy, người đâu, còn không mau mời Cửu gia uống trà đi?"
Đây là lối sống ở trong đại trạch cao môn, Trình lão phu nhân chỉ cần một câu nói là có thể quyết định đãi ngộ của mấy người nhi tức chất nữ, mà Trình Nguyên Cảnh từ nơi khác trở về, cho dù hắn là con của thϊếp không được lòng Trình lão phu nhân nhưng cũng không ai dám để hắn đứng.
Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị đều đã xuất giá hơn mười năm, có con cái, tuổi cũng đã cao, nhưng bây giờ họ vẫn phải đứng bên cạnh hầu hạ Trình lão phu nhân, bất kể là gia yến hay khách yến, nhi tức đều không có lý do gì để được ngồi. Trình Du Mặc bởi vì bị bệnh nên được Trình lão phu nhân thương tiếc, mà cũng chỉ được cho một cái ghế thêu, ngồi một nửa, nhưng Trình Nguyên Cảnh đứng ở đây, không cần Trình lão phu nhân nói, người dưới đã chuyển đến chiếc ghế gỗ vuông cho hắn.
Cá lớn nuốt cá bé, vừa nhìn là hiểu.
Trình Nguyên Cảnh liếc nhìn, vẫn đứng yên một chỗ: "" Không cần. Ta tới gặp hầu phu nhân, không ở lại lâu, không cần bày vẽ như vậy."
Vóc dáng hắn so với những nam nhân khác cũng được xem là cao lớn, đứng trong một căn phòng đầy nữ quyến thế này trông càng tao nhã như một cây trúc, cao thẳng nổi bật. Khi hắn đứng yên bên cạnh Trình Du Cẩn, nàng cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Trình Nguyên Cảnh không chịu ngồi xuống làm đám nha hoàn xấu hổ len lén nhìn Trình lão phu nhân. Sắc mặt Trình lão phu nhân có vẻ khó coi nhưng cũng không nói gì, hôm nay từ lúc bà ấy đứng dậy đã liên tục gặp chuyện phiền phức.
Đám nữ quyến đều không dám nói chuyện, lúc này Trình Du Mặc nắm chặt tay ho khan hai tiếng, thả tay cười nói: "Con vừa vào cửa đã nghe mẫu thân nói gì mà khác biệt, là chuyện gì vậy ạ?"
Đương nhiên là Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị lại hằm hè nhau, Trình lão phu nhân không vui liếc nhìn hai nàng nhi tức, không thích bọn họ nói này nói nọ trước mặt chất nữ. Cũng may Trình lão phu nhân không có làm xấu mặt nhi tức, ngược lại đáp: "Cũng không có gì to tát, chỉ là đại tỷ tỷ của con hủy hôn, cho nên mẫu thân với đại thẩm của con than thở mấy câu mà thôi."
"Hôn sự của đại tỷ tỷ đã bị hủy bỏ rồi sao?" Trình Du Mặc nhìn Trình Du Cẩn, trong mắt lộ vẻ áy náy, đứng dậy nói với nàng: "Xin lỗi, đại tỷ tỷ, ta không biết..."
Nội tâm Trình Du Cẩn lạnh lùng, nàng đảo mắt một cái nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng thoải mái, nhìn Trình Du Mặc: "Sao nhị muội muội phải xin lỗi? Muội xin lỗi cái gì chứ?"
Trình Du Mặc lắp bắp, bởi vì nàng ta đã nói sự thật với Hoắc Trường Uyên nên Trình Du Cẩn mới bị từ hôn, nhưng nàng ta không nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy, cho nên mới vô thức nói xin lỗi. Hiện tại đột nhiên bị Trình Du Cẩn lôi ra hỏi, nàng ta lập tức ấp úng.
Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy... Sao nàng ta có thể nói ra chuyện giữa mình và Hoắc Trường Uyên?
Thấy Trình Du Mặc không chịu nói gì, Trình Du Cẩn ngầm hiểu rằng mình đã nghĩ đúng. Nàng không biết khúc mắc của Trình Du Mặc và Hoắc Trường Uyên, nếu kiếp trước Trình Du Mặc nói cho nàng biết sự thật trước ngày thành hôn, có lẽ nàng sẽ không phải làm cây gậy đánh uyên ương, mọi chuyện có thể được giải quyết ổn thỏa. Nhưng Trình Du Mặc sống chết không nói, mãi cho đến khi Trình Du Cẩn thành hôn, mang thai rồi, mới vừa đau khổ vừa không cầm lòng được mà bên đuổi bên trốn với Hoắc ca ca của mình, bắt đầu một màn yêu đương sâu nặng đau đớn.
Ở kiếp này, Trình Du Mặc được tái sinh, nhưng ngay từ đầu đã nói hết với Hoắc Trường Uyên, Trình Du Cẩn bị ép trở thành tỷ tỷ độc ác mạo danh muội muội. Bây giờ Trình Du Cẩn đã cho nàng ta cơ hội để nói ra chuyện với Hoắc Trường Uyên trước mặt mọi người, nhưng Trình Du Mặc lại đột nhiên rụt rè nhút nhát, không chịu nói.
Trình Du Cẩn chẳng buồn để ý đến nàng ta nữa. Trình Nguyên Cảnh chú ý đến những thay đổi tinh tế của Trình Du Cẩn, rồi lại liếc nhìn Trình Du Mặc, bỗng nhiên nhớ lại sáng hôm nay hắn đã nhìn thấy Trình Du Cẩn nói với Hoắc Trường Uyên một câu "Mặc muội muội của ngươi ấy".
Thì ra là Mặc này.
Trình Du Mặc bị Trình Du Cẩn nói đến xấu hổ mặt đỏ bừng, thậm chí không thể ngẩng đầu lên. Những người khác không ai biết ngày hôm qua Trình Du Mặc và Trình Du Cẩn nói chuyện gì với nhau, bọn họ chỉ cảm thấy Trình Du Mặc áy náy khơi mào chuyện này, kết quả là bị Trình Du Cẩn trút giận. Sắc mặt Nguyễn thị không tốt lắm, nhưng hiện tại Trình Du Cẩn là nữ nhi của Khánh Phúc Quận chúa, bà ta không có tư cách giáo huấn nàng. Trình lão phu nhân quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Không có việc gì thì bớt nói một chút đi."
Sau đó bà ấy nhìn về phía Trình Du Cẩn: "Đại cô nương, nói thật cho ta, con thật sự không biết hủy hôn sẽ thế nào sao? Con công khai xé nát hôn thư, đắc tội với Tĩnh Dũng Hầu, sau đó Tĩnh Dũng Hầu đuổi theo con ra ngoài nói gì với con vậy?"
Trình Du Mặc nghe đến đây lập tức bị chấn động, cái gì, Trường Uyên ca ca lại còn đuổi theo đại tỷ tỷ ra ngoài? Không đúng, đại tỷ tỷ còn tự tay xé hôn thư? Không phải nói Hoắc gia từ hôn sao, vì sao nhìn thế này lại như thành đại tỷ tỷ chướng mắt Hoắc gia...
Bị chất vấn ngay trước mặt nhiều người thật sự không thoải mái chút nào. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trình Du Cẩn, nàng mặt không đổi sắc nói: "Không có gì đâu thưa tổ mẫu, chỉ là Hoắc gia nói xin lỗi với con. Ngài ấy rất vinh hạnh được làm thông gia với Nghi Xuân Hầu nhưng hôm đó đêm tối bão tuyết, ngài ấy nhận lầm người cứu mạng, cho nên hiểu lầm là con. Hoắc gia đích thân xin lỗi con, bảo con chuyển lời xin lỗi đến tổ mẫu, sau này ngài ấy sẽ đến tận cửa thỉnh tội."
"Thật sao?" Lời này Trình Du Cẩn nói rất hay nhưng Trình lão phu nhân vẫn hoài nghi, nếu Hoắc Trường Uyên muốn chuộc lỗi thì hôm nay hắn ta sẽ không có thái độ này, mà vẻ mặt Hoắc Trường Uyên khi đuổi theo nàng ra ngoài... Trông không giống như đang muốn chuộc lỗi cho lắm.
Trình lão phu nhân nhíu mày: "Đại cô nương, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, gặp phải loại chuyện này nên nói gì làm gì, hẳn là con hiểu rõ chứ?"
Trình Du Cẩn liên tục bị dồn ép, nàng cúi đầu, vừa định dùng bộ dạng yếu ớt chuyển trọng điểm, chợt nghe thấy Trình Nguyên Cảnh bên cạnh nói: "Đại cô nương nói không sai."
Trình Du Cẩn sững người một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Trình Nguyên Cảnh vẫn bình đạm như cũ, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng giọng nói của hắn trong trẻo lành lạnh, không nhanh không chậm: "Lúc ta trở về phủ tình cờ gặp được đại cô nương và Tĩnh Dũng Hầu, sự tình đúng như đại cô nương nói."
Trình Nguyên Cảnh nói rất dễ nghe, giọng hắn không cường điệu vang dội như chuông đồng, nhưng chính sự bình tĩnh này lại mang đến một loại áp lực vô hình khiến người ta chỉ muốn cúi đầu khuất phục. Hắn không nói cụ thể chuyện gì xảy ra, chỉ là Trình Du Cẩn nói đúng, có nói dối thì cũng là nói dối cái tát của Trình Du Cẩn.
Nhưng chỉ một câu như vậy đã đủ rồi, Khánh Phúc vui vẻ cười, Trình lão phu nhân cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu với Trình Du Cẩn: "Nếu đã vậy thì không sao, chuyện này cứ để như vậy đi. Về sau con không thể làm thế nữa, con là nữ nhân, không thể ở riêng với nam nhân bên ngoài."
Trình Du Cẩn cúi đầu: "Vâng."
Trình lão phu nhân đã kết luận rồi thì không ai dám nhắc lại những lời này nữa. Đề tài nhanh chóng bị gạt đi, Trình Du Cẩn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trình Nguyên Cảnh chỉ nghe thêm hai câu đã nói cáo từ. Trước khi ra cửa, hắn đột nhiên liếc Trình Du Cẩn một cái: "Chuyện Hầu gia giao phó ngươi không làm sao?"
Trình Du Cẩn sững sờ... Trình lão Hầu gia đã chỉ thị gì cho nàng cơ? Khi nói lời này giọng Trình Nguyên Cảnh cũng không nhỏ, hiện tại mọi người đều đang nghe, Trình Du Cẩn chỉ có thể làm bộ như vừa mới nhớ ra, nói: "Đa tạ Cửu thúc nhắc nhở, suýt nữa thì ta quên mất. Tổ mẫu, mẫu thân, con đi trước, cáo từ."
Bọn nha hoàn vội vã bước đến hầu Trình Du Cẩn mặc áo thay giày, trong khi đó Trình Nguyên Cảnh đứng ở cửa chờ nàng thay. Khi nàng quần áo chỉnh tề đi ra, Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhắc: "Đi thôi."