Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 20

Kiều Niệm có dám đi tố cáo không?

Không, cậu ấy không dám.

Cậu ấy chỉ muốn uy hϊếp Tô Hoài, nhưng hiện tại xem ra không có tác dụng.

"Trước kia cậu làm sao theo đuổi được đại ca của tôi thế?" Kiều Niệm quyết định lựa chọn áp dụng chiến thuật đường vòng.

Tô Hoài nhìn ánh mắt lấp lánh có thần của Kiều Niệm, nuốt nước miếng một cái, khó nhọc nói: "Cũng không có biện pháp gì hay cả, thì... Cứ cứng rắn theo đuổi thôi."

"Vậy à..." Kiều Niệm như có điều suy nghĩ, "Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang (*), cứng rắn theo đuổi có đạo lý của cứng rắn theo đuổi."

(*) Liệt nữ sợ triền lang ý chỉ phụ nữ đều sợ đàn ông dây dưa.

Kiều Niệm tự cảm nhận được sự hỗ trợ và ủng hộ của Tô Hoài, vì vậy dũng cảm đi tỏ tình với Lý Nhược Ninh, có thể tưởng tượng được kết quả, Lý Nhược Ninh nhìn Kiều Niệm giống như nhìn tên ngốc: "Cậu có bệnh à? Có bệnh thì đi chữa đi, cách xa tôi một chút."

Lần đầu tiên tỏ tình của Kiều Niệm kết thúc ảm đạm.

Nhưng dựa theo danh ngôn liệt nữ sợ triền lang, Kiều Niệm dự định sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu lần thứ hai, cũng lập ra kế hoạch chi tiết tỉ mỉ rồi nói cho Tô Hoài nghe.

Kế hoạch của Kiều Niệm là để cho Tô Hoài đánh vào bên trong, mỗi ngày nói tốt về cậu ấy ở trước mặt Lý Nhược Ninh, phá vỡ ý chí của Lý Nhược Ninh từ bên trong.

Tô Hoài nghe xong thì biểu cảm đầy phức tạp: "Như vậy không tốt lắm đâu..."

"Sao mà không tốt?" Kiều Niệm lườm cô.

"Tôi và Ninh Ninh là bạn tốt, tôi chắc hẳn phải đứng về phía cậu ấy."

"Cậu và cô ấy là bạn tốt?" Kiều Niệm tức giận, "Hai ta mới là cùng một phía, cậu quên rồi à, cậu là bạn gái của đại ca tôi đấy."

Tô Hoài thở dài: "Thật ra tôi cảm thấy hiện tại Ninh Ninh có lẽ không muốn hẹn hò, nếu không thì cậu học tập cho giỏi trước, chờ tốt nghiệp rồi nói sau?"

Kiều Niệm vừa muốn phản bác, nhưng suy nghĩ một chút lại gật đầu: "Cậu nói cũng đúng, mặc dù tôi không ảnh hưởng học tập, nhưng lỡ như ảnh hưởng đến cô ấy học tập thì sao."

"Dù sao thì tôi đẹp trai sáng láng, hoa gặp hoa nở như vậy, làm sao cô ấy có thể không thích tôi."

"Vậy tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy trước, chờ tốt nghiệp thì ở bên nhau là được."

Tô Hoài: "..."

Tô Hoài uyển chuyển nhắc nhở cậu ấy: "Ninh Ninh nói cậu ấy thích chim đại bàng oai phong." Làm bạn bè của hai bên, Tô Hoài đành nói đến điểm này, còn lại đều dựa vào bản thân Kiều Niệm tự lĩnh ngộ.

Kiều Niệm suy tư một lát, nghiêm túc nói: "Tôi hiểu rồi." Sở thích độc đáo như vậy, không hổ là cô gái cậu ấy thích.

Tô Hoài vẫn có chút tiếc nuối khi Kiều Niệm không gọi điện thoại tố cáo chuyện này với Hoắc Văn Hứa, nhưng dường như Kiều Niệm đã quên mất, Tô Hoài cũng không tiện nhắc nhở cậu ấy, cho nên đành từ bỏ.

Vào ngày đầu năm mới, trường học cho nghỉ một ngày, Kiều Niệm thần bí nói với Tô Hoài cậu ấy phải đi làm một chuyện lớn.

Tô Hoài cảnh giác hỏi: "Làm gì thế?"

"Bí mật." Kiều Niệm đắc ý nhướng mày với cô, đeo cặp sách đi mất.

Sau năm mới thì đi học, Kiều Niệm chặn Lý Nhược Ninh lại, đưa cánh tay gầy gò trắng nõn của mình ra cho cô ấy xem: "Nhìn đi, đây là gì?"

Tô Hoài và Lý Nhược Ninh đồng thời nhìn sang, chỉ thấy trên cánh tay của Kiều Niệm có thêm hình xăm một con chim đại bàng oai phong.

Con chim đại bàng oai phong kia đang chuẩn bị giương cánh bay cao, trông rất sống động.

Khuôn mặt Lý Nhược Ninh không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm con chim đại bàng kia một lát, sau đó chậm rãi xoay đầu nhìn Tô Hoài.

Tô Hoài vội xua tay, cô không gánh nổi cái nồi này.

"Thế nào, có đẹp không?" Kiều Niệm đắc ý dâng bảo vật với Lý Nhược Ninh, "Tôi vốn muốn tìm cho cậu một con chim đại bàng thật, nhưng cậu cũng biết đấy không dễ tìm lắm, không biết ở đâu bán, cậu đợi tôi hỏi thăm một chút rồi mang cho cậu một con thật."

"..." Tô Hoài khó khăn quay mặt đi, không thể tiếp tục nghe thêm nữa.

Lý Nhược Ninh nhìn cậu ấy một lúc như nhìn một tên ngốc, giơ ngón cái với cậu ấy, sau đó xoay người không để ý cậu ấy nữa.

Kiều Niệm nhìn Tô Hoài đang che mặt, giả vờ không nhìn thấy cậu ấy.

Kiều Niệm không biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng cậu ấy biết lần này lại thất bại rồi.

Sau khi tan học, Kiều Niệm đi sau lưng Tô Hoài lẩm bẩm: "Cậu làm công tác nội bộ không đến nơi đến chốn, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?"

Tô Hoài thở dài, nhìn cánh tay của cậu ấy: "Cậu đi xăm thật đấy à?"

"Không, sao tôi có thể xăm hình chứ." Kiều Niệm đắc ý nói, "Tôi tìm rất lâu mới tìm được hình xăm giống thật như vậy, lợi hại không, vốn dĩ không nhìn ra nó chỉ là miếng dán."

Tô Hoài cạn lời: "Sao cậu đi vào lớp tăng cường được thế, năng lực nghe hiểu kém như vậy sao? Ngữ văn đạt tiêu chuẩn không?"

Kiều Niệm khϊếp sợ mở to mắt: "Tôi không nghe nhầm chứ, cậu đang giễu cợt tôi ư?"

"Ừ." Tô Hoài gật đầu, "Chim đại bàng oai phong là một cách nói ẩn dụ, là người giống như đại bàng, không phải đại bàng thật."

"..." Kiều Niệm sửng sốt, "Là như vậy sao?"

Tô Hoài không muốn nói chuyện với kẻ ngốc này, đeo cặp sách đi về phía trước.

Kiều Niệm đứng tại chỗ suy nghĩ một lát rồi đi theo, thương lượng với cô: "Cậu giúp tôi đi."

Lần này Tô Hoài dứt khoát từ chối: "Không."

"Vì sao?"

"Ninh Ninh chắc chắn là giận tôi rồi." Tô Hoài nói.

"Cô ấy giận cậu, tôi theo đuổi được thì sẽ nói chuyện giúp cậu." Kiều Niệm nói.

"Không —— được." Tô Hoài mặc kệ cậu ấy chạy đi mua bữa trưa.

Kiều Niệm: "..." Sao cô gái này còn khó hiểu hơn cô gái kia thế.

Chạm vào miếng dán vất vả lắm mới dán lên cánh tay, Kiều Niệm thầm thở ra một hơi, hiện tại cậu ấy cũng không thật sự muốn theo đuổi được, chỉ muốn thái độ của Lý Nhược Ninh đối với cậu ấy có thể thay đổi một chút, đáng tiếc Tô Hoài không chịu giúp cậu ấy.

Kiều Niệm trầm ngâm một lát, tầm mắt một lần nữa rơi trên người Tô Hoài cách đó không xa, sau đó cầm điện thoại di động chụp một tấm.

Cầu xin người ta giúp đỡ thì phải thể hiện sự chân thành, ví dụ như gửi cho Hoắc Văn Hứa ảnh gần đây của bạn gái anh.

Lúc Hoắc Văn Hứa nhận được hình ảnh là đang trên đường đi đến lớp học, tên ngốc Kiều Niệm này gần đây ít quấy rầy anh hơn, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của cậu ấy còn có chút kinh ngạc.

Cũng chính vì vậy, Hoắc Văn Hứa bấm vào xem, nếu là trước đây, Hoắc Văn Hứa có thể trực tiếp phớt lờ cậu ấy.

Cô gái trong ảnh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu trắng, cột tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, để lộ khuôn mặt tinh xảo trắng nõn.

Hoắc Văn Hứa không nhịn được phóng to hình ảnh thêm một chút, hình như Tô Hoài đã cao hơn một chút, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn, cô gái nhỏ rất xinh đẹp bắt mắt.

"Hoắc, tôi thích cậu, cậu có thể làm bạn trai tôi được không?" Cô gái tóc vàng mắt xanh chặn Hoắc Văn Hứa đang đi trên đường, sử dụng tiếng Trung kém chất lượng tỏ tình với anh, là bạn học cùng lớp với anh, Isa.

Đây đã là lần thứ ba cô ta tỏ tình với Hoắc Văn Hứa.

Mấy lần trước Hoắc Văn Hứa đều trực tiếp từ chối, nhưng hình như Isa không muốn từ bỏ.

Hoắc Văn Hứa liếc nhìn cô ta, xoay điện thoại di động cho Isa nhìn ảnh Tô Hoài: "Bạn gái tôi."

Isa nhìn cô gái xinh đẹp trong hình, hơi nghi ngờ: "Cậu vì từ chối tôi cho nên mới bịa ra sao?"

"Cậu cảm thấy tôi nhàm chán như vậy sao?" Hoắc Văn Hứa lười biếng nói.

Isa suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng hiện tại cô ấy không ở bên cạnh cậu, cũng sẽ không biết, tôi không ngại."

Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng: "Ngại quá, tôi để ý, người Trung quốc chúng tôi chỉ quen một người mà thôi."

"Chỉ một người?" Isa chau mày, "Có ý gì?"

"Ý là..." Hoắc Văn Hứa bước lên, "Phải trung thành, cả cơ thể và tinh thần đều không thể phản bội người mình yêu."

Isa không đuổi theo, Hoắc Văn Hứa cũng không biết cô ta còn không quấn lấy anh hay không, nhưng anh phát hiện hình như dùng chiêu có bạn gái này để đối phó với các loại oanh oanh yến yến cũng không tệ, tránh được những cô gái luôn đuổi cũng không buông vì anh không có bạn gái.

Hoắc Văn Hứa lưu ảnh của Tô Hoài, "lợi dụng" lẫn nhau một chút thôi, ở trong nước, anh là bạn trai của Tô Hoài, ở nước ngoài, Tô Hoài chắc sẽ không để tâm làm bạn gái của anh đâu.

Một giây kế tiếp, lời mời gọi video của Kiều Niệm xuất hiện, Hoắc Văn Hứa hiếm khi tâm tình tốt mà bấm nghe máy.

"Đại ca, đại ca, hu hu hu..." Hoắc Văn Hứa nhận cuộc gọi video của cậu ấy, Kiều Niệm cảm thấy nhất định là vì tấm ảnh vừa rồi, quả nhiên cậu ấy tìm đúng đường rồi.

"Em tốt nhất là có việc quan trọng." Hoắc Văn Hứa lạnh lùng nói.

"Có việc quan trọng, có việc quan trọng." Kiều Niệm vội vàng nói, "Đại ca, anh giúp tôi một chuyện đi, anh bảo chị dâu nhỏ theo đuổi một cô gái giúp tôi có được không?"

Hoắc Văn Hứa cảm thấy vô cùng hoang đường: "Có phải đầu óc em không bình thường không?"

"Ừ." Kiều Niệm gật đầu, "Chị dâu nhỏ nói cô gái kia thích chim đại bàng oai phong, cho nên tôi đi dán một con đại bàng oai phong, sau này mới biết thì ra chim đại bàng oai phong là ám chỉ con người."

Hoắc Văn Hứa: "..." Anh thật sự trúng gió mới nhận video của Kiều Niệm.

"Đại ca, đại ca, anh giúp tôi một tay đi." Kiều Niệm đột nhiên hướng về phía xa kêu, "Tô Hoài, mau đến đây, đại ca có lời nói với cậu."

Kiều Niệm cầm điện thoại di động vừa chạy đến hướng Tô Hoài, còn vừa nói với Hoắc Văn Hứa trong video: "Đại ca, chúng ta mới là người một nhà tương thân tương ái, anh phải bảo chị dâu nhỏ đứng về phía tôi, cô gái kia là bạn tốt của cô ấy, cô ấy luôn bên phía cô gái kia, không chịu giúp tôi, anh phải giúp tôi."

Tô Hoài nghe thấy giọng nói của Kiều Niệm, xoay người nhìn sang, thì thấy khuôn mặt của Hoắc Văn Hứa trong điện thoại di động của Kiều Niệm.

Tô Hoài sửng sốt trong chốc lát, vô thức lùi một bước, tiếp đó luống cuống.

"Nhanh, nhanh, đại ca, anh mau nói với cô ấy đi." Kiều Niệm giơ điện thoại di động với Tô Hoài, cáo mượn oai hùm, "Đại ca tôi nói cậu giúp tôi."

"Hả?" Tô Hoài có chút ngơ ngác.

Hoắc Văn Hứa vừa rồi chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng ở trong hình, lúc này nhìn thấy gương mặt của Tô Hoài, không nhịn được cảm khái cô gái nhỏ thay đổi thật sự rất nhiều.

"Mua cái gì đấy?" Hoắc Văn Hứa mở miệng trước.

Tô Hoài vô thức giơ cao cái túi trong tay, lắp bắp nói: "Bánh trứng chiên (ảnh)." Cô thật sự không ngờ mình sẽ bất ngờ gọi video với Hoắc Văn Hứa.

Bánh trứng chiên

Sự vui vẻ chậm chạp khiến cho vành tai của cô đỏ lên.

Tô Hoài giả vờ bình tĩnh nhìn chăm chú người trong màn hình, gần hai năm không gặp, anh đổi kiểu tóc, tóc dài hơn một chút, khuôn mặt góc cạnh hơn năm mười tám tuổi, như dịu dàng hơn một chút.

Bên kia của anh là sáng sớm, dưới bầu trời xanh thẳm, trong đôi mắt hơi híp lại của anh hiện lên ánh sáng đẹp mắt.

"Hoắc..." Trong video vang lên giọng nói của một cô gái, sau đó một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất thời thượng xuất hiện từ phía sau xuất hiện trong ống kính.

Tô Hoài chợt giật mình tim đập lỡ một nhịp, siết chặt cái túi trong tay.

Hoắc Văn Hứa quay đầu, một lần nữa nhìn thấy Isa, Isa cau mày: "Tôi cảm thấy cậu đang lừa tôi, chỉ có một người là truyền thống trước kia ở chỗ các cậu, hiện tại không còn phổ biến nữa, cậu tin tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu hơn cả bạn gái của cậu."

Hoắc Văn Hứa như thể nghe thấy một lời nói ngớ ngẩn gì đó, khóe miệng không nhịn được giễu cợt cong lên, sau đó quay sang chớp mắt với Tô Hoài: "Bạn gái, làm phiền giải quyết hoa đào của tôi với."

Hoắc Văn Hứa xoay ống kính, để Isa và Tô Hoài mặt đối mặt.