Khi tiến gần đến chiếc cán, cô bị Tô Thành ngăn lại, sau đó lại dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô ra ngoài nói chuyện.
*Sân thượng:
"Xin lỗi vì đã phá hỏng ngày nghỉ phép của chị. Khi quyết định lấy điện thoại ra để gọi chị đến, em có một chút do dự... Nhưng thật sự... Thật sự thi thể này rất giống..."
Tư Nghiêm chỉ im lặng lắng nghe, sau đó thì hỏi: "Giống?"
Tô Thành gật đầu: "Đúng vậy, rất giống với vụ án cách đây một tháng trước...."
Cô nghe vậy thì trở nên gấp gáp: "Lát nữa, tôi sẽ đến hiện trường để xem thử!"
Sau đoạn hội thoại ngắn, cả hai đều trở lại phòng đông lạnh thi thể.
Trong phòng lúc này lại có thêm ba người. Cảnh sát An, bên cạnh còn có thêm hai người nữa. Một là Lý Khuất, thành viên đội trọng án sở cảnh sát hình sự Đông Đô trấn. Người còn lại là bác sĩ tâm lý học tên Viễn Đạo.
Sau khi người kia mê man hoàn toàn, bác sĩ tâm lý khẽ nói với An Nam: "Tôi sẽ thôi miên anh ta để lấy thông tin về những sự việc anh ta đã chứng kiến trong lúc vợ của anh ấy bị sát hại. Biện pháp này giúp cho người thân giảm bớt kích động hơn, nhưng có điều... Anh Liệu pháp này sẽ làm cho anh ta trải qua những điều đó thêm lần nữa. Phiền anh trong lúc tôi thôi miên, hãy đưa ra những câu hỏi để anh ấy trả lời!"
Sau đó vị bác sĩ kia lấy ra sổ, bút và một thiết bị dùng để thôi miên từ trong cặp ra. Cuối cùng, ông quay sang nói với những người khác: "Tôi cần có một nơi yên tĩnh, ánh sáng vừa phải đủ để quá trình thôi miên diễn ra thuận lợi và hiệu quả hơn, các bạn giúp tôi chuẩn bị nhé!"
Chuẩn bị xong xuôi, vị bác sĩ đứng tuổi bắt đầu ngồi vào ghế, bật máy thôi miên lên, chiếc máy phát ra tiếng "lách cách.. " đều đều. Người đàn ông kia lúc này đã nằm yên trên giường, hơi thở và vẻ mặt đầy mệt mỏi xen lẫn, chốc chốc lại nghe thấy tiếng anh ta thổn thức: "Sở Sở.... Đừng đi....!"
Viễn Đạo lên tiếng, giọng nói rất khẽ, rất nhẹ: "Bây giờ là 8h sáng ngày 4 tháng 6, hiện tại anh đang ở đâu?"
Người kia cũng chầm chậm đáp lại, mắt vẫn nhắm nghiền: "Tôi... Đang ở ... Văn phòng...!"
"Tốt! Anh tên là gì?"
"Tôi... Tên là.... Ngụy Hào!"
"Rất tốt!"
Nói xong, ông quay sang An Nam, ra hiệu cậu đưa ra câu hỏi, còn mình thì lấy giấy bút đã chuẩn bị, sẵn sàng ghi chép. An Nam gật đầu hiểu ý, cũng dùng giọng điệu chầm chậm thôi nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi: "Vậy, sáng nay, kể từ lúc đến văn phòng thì chuyện gì đã xảy ra?"
" Tôi... đã đi...làm muộn! Sau đó... sau đó
... khoảng tầm 8h.... bà xã đột nhiên... đột nhiên gọi cho tôi.... cô ấy nói... có người.. có người theo dõi cô ấy...! Tôi hỏi... cô ấy... đang ở đâu... tôi sẽ lập tức... lập tức đến đón..., nhưng bỗng nhiên... đầu dây bên kia... im bặt...! Sau đó...sau đó....."
Nói đến đây, bỗng dưng anh ta lại trở nên kích động, tay chân giãy giụa, miệng la hét: "Ahhhhhh.... Bỏ tôi ra! Tôi phải đi cứu......tôi phải đi cứu cô ấy! Sở Sở,Bối Bối! Đừng đi, đừng đi mà!"
Viễn Đạo không kịp làm gì, chỉ có thể bảo An Nam tạm dừng việc tra hỏi. Sau đó lại dùng giọng gấp gáp nói khẽ: "Ngụy Hào! Ngụy Hào! Bình, bình tĩnh lại! Không sao hết! Sở Sở và Bối Bối không đi. Cậu phải nói ra những gì cậu đã chứng kiến thì chúng tôi mới có thể điều tra được. Cậu có còn muốn đòi lại công bằng cho vợ và con của cậu nữa hay không?"
Ngụy Hào không còn kích động la hét như lúc nãy nữa, thay vào đó, anh ta đã khóc, hơn nữa còn khóc rất nhiều. Y tá lại tiêm thêm một ít thuốc an thần. Anh ta lại chìm vào giấc ngủ....
Không gian xung quanh yên tĩnh trở lại. Tiếng "lách cách" từ chiếc máy lại vang lên. An Nam hỏi khẽ: "Sau khi vợ của anh gọi cho anh, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?"