Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 60: Luân-Hồi-Giả?

Ruri nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Mình ra ngoài rửa tay, sẵn tiện đi vệ sinh.”

Yuzuki quan tâm nói ngay: “Cậu đi vệ sinh xong phải về liền đó.”

Trong mắt cô thì Ruri là một cô gái yếu đuối mảnh mai nên lo lắng khi thấy nhỏ đi ra ngoài một mình. Cũng may là phòng vệ sinh cũng gần đây.

Ruri gật đầu, sau khi ra khỏi phòng, nhỏ đi ra xa. Vô Diện Nhân hiện lên, im lặng quay lại bên ngoài căn phòng. Nhỏ làm vậy để nhìn xem sắp tới có chuyện gì xảy ra không.

Nhỏ muốn xem suy đoán của bản thân có thành sự thật hay không.

Shirayuki nhìn thấy Ruri rời đi cũng biết đây là cơ hội tốt để nói ra.

“Yuzuki, Keiko.” Shirayuki gọi hai người, sắc mặt hiếm khi trịnh trọng lên.

Cả hai nghe Shirayuki gọi thì đều quay mặt về phía chị tiền bối.

Cô châm chước một lát vẫn không biết nên nói như nào.

Bản thân cô không muốn lòng vòng, bởi vì Ruri có khả năng quay lại bất cứ lúc nào, nhỏ có lẽ chỉ là người thường. Nên phải nói chuyện rõ ràng trước khi Ruri về, nhưng cô cũng băn khoăn.

Nếu như cô đoán sai thì sao?

Nếu như Yuzuki không phải là Luân Hồi Giả, dấu hiệu khi nãy chỉ là trùng hợp thì sao? Vậy chẳng khác nào cô nói chuyện liên quan đến Luân Hồi Giả cho người bình thường, sẽ bị Không Gian Luân Hồi gϊếŧ chết ngay tại chỗ.

Cái tên Suzuki Juurou vừa mới chết không lâu là vì vấn đề này, Shirayuki không hề quên.

Vì vậy cô nói: “Yuzuki, em không phải bị thương vì té ngã. Là có người tấn công em đúng không?”

Yuzuki khựng người, nhỏ không thể tin Shirayuki nhìn ra được việc này, không lẽ vết thương của nhỏ bị đánh rõ ràng vậy sao? Ở phương diện kinh nghiệm hiển nhiên là nhỏ thua xa cô chị tiền bối.

Keiko nghe vậy giật mình bảo: “Bị người khác đánh? Là ai đánh cậu? Bệnh nhân tâm thần ở đây hả?”

Tròng mắt Yuzuki xoay vòng, nhỏ không biết nên trả lời như thế nào.

Shirayuki lại nói tiếp: “Người đánh em dùng một loại phương pháp đặc biệt để tấn công đúng không? Không phải đánh theo cách bình thường, là thực sự rất đặc biệt.”

Yuzuki ngơ ngác nhìn Shirayuki.

Đặc biệt? Đặc biệt cái gì cơ?

Nhỏ thấy hiện tại chị tiền bối nói chuyện kì cục hơn bình thường, cứ vòng vo tới lui.

“Nói cách khác đi, cái người tấn công em không phải người bình thường đúng không?” Shirayuki hỏi.

“Em đoán chắc là bệnh nhân tâm thần, họ là người bất thường mà.” Keiko còn học được cách trả lời hộ nữa.

Lần trước Shirayuki tìm mấy loại sách giúp người khác tăng khả năng tự tin, Keiko đều xem hết. Trong đó có nói phải nói chuyện nhiều hơn, làm người ta chú ý đến mình. Cho nên Keiko đang cố gắng làm bản thân có cảm giác tồn tại hơn.

“Giờ chị bổ sung thêm, ngoại trừ người bị tâm thần ra, cái người tấn công Yuzuki không phải người bình thường đúng không?” Shirayuki lại hỏi.

Yuzuki cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao tiền bối lại nói chuyện như vậy? Giống như đang hỏi nhỏ có phải bị Luân Hồi Giả tấn công hay không vậy.

Nhưng chị ấy là người bình thường mà?... Không lẽ thực ra chị ấy cũng là Luân Hồi Giả?

Yuzuki bị suy nghĩ của chính nhỏ làm hết hồn, theo bản năng nhìn sang Keiko — một Luân Hồi Giả khác.

Shirayuki nhìn rõ hành động của Yuzuki.

(Tại sao em ấy lại nhìn Keiko? Không lẽ em ấy biết Keiko là Luân Hồi Giả?)

Đầu óc của Shirayuki hoạt động rất nhanh.

Cô quyết đoán nói: “Người mà em gặp cùng loại với Keiko phải không?”

Yuzuki nghe vậy thì mắt trừng lớn.

Keiko khờ khờ nên vẫn chưa hiểu gì, nhỏ không hiểu tại sao lại liên quan đến nhỏ.

(Tại sao tiền bối lại hỏi như vậy? Giống như điều chị ấy muốn nói là Luân Hồi Giả vậy!)

Mắt Yuzuki càng mở to hơn.

Còn Shirayuki nhìn phản ứng của nhỏ đàn em cũng hiểu phán đoán của cô không sai.

Nhưng cô không tùy tiện nói thẳng ra, tiếp tục lòng vòng: “Cái loại người này bình thường rất thích dùng thẻ. Nhưng cùng lúc chỉ được dùng hai loại thẻ, đúng không?”

Yuzuki: “...”

Chuẩn mẹ rồi, tiền bối chắc chắn là Luân Hồi Giả.

Bây giờ cho dù bị khờ thì Keiko cũng thấy có gì đó sai sai, khó hiểu nhìn tiền bối xong lại nhìn sang nhỏ bạn học.

Ruri âm thầm quan sát mọi chuyện qua Vô Diện Nhân từ đầu cũng biết được bản thân đã đoán đúng. Quả nhiên Shirayuki phát hiện thân phận của Yuzuki, bây giờ muốn nói thẳng với nhau.

Yuzuki lắp bắp nói: “Tiền bối, không lẽ chị là Luân...”

“Hồi!” Shirayuki tiếp lời.

“Giả?” Keiko cũng chợt hiểu.

Sau đó bầu không khí trở nên kì lạ.

Lần này Keiko là người sốc nhất, bởi vì nhỏ nghĩ ở đây chỉ có bản thân là Luân Hồi Giả.

“Quả nhiên là vậy.” Shirayuki phấn chấn nói: “Nói nhanh lên Yuzuki, ai đánh em?”

“Em không biết, em không nhìn thấy người tấn công.” Yuzuki trả lời, nhỏ còn chưa hoàn hồn, không ngờ tiền bối lại là Luân Hồi Giả.

“Không nhìn thấy à.” Shirayuki nghe vậy thì tiếc nuối.

Yuzuki nghĩ ngợi rồi nói: “Em cũng muốn biết là ai, nhưng bất đắc dĩ là không nhìn thấy. Nhưng em đoán được đối phương là Luân Hồi Giả trung cấp, em đang lo nó sẽ tấn công những người còn lại ở bệnh viện. À mà tiền bối, chị là Luân Hồi Giả cấp nào? ”

Yuzuki nói xong thì hỏi thêm.

“Chị là Luân Hồi Giả thượng cấp.” Shirayuki trả lời.

Yuzuki và Keiko suýt nữa quỳ xuống.

“Tiền bối không hổ là tiền bối, em chỉ là Luân Hồi Giả trung cấp.” Yuzuki hâm mộ nói.

“Em chỉ là Luân Hồi Giả hạ cấp...”

Keiko muốn khóc, nhưng nhỏ cũng khó hiểu: “Mọi người hình như không bất ngờ về việc em là Luân Hồi Giả?”

Nghe nhỏ nói vậy, Shirayuki và Yuzuki liếc nhau.

“Chị đã biết em là Luân Hồi Giả, từ buổi tối trước cái ngày em gia nhập xã đoàn.” Shirayuki nói.

“Tớ cũng biết cậu là Luân Hồi Giả vào buổi tối hôm đấy.” Yuzuki trả lời.

Keiko: “...”