Ở trong quá khứ, mỗi lần nhắc tới Viêm Điểu Đoàn, Luân Hồi Giả nào mà chả không cho Andas chút mặt mũi? Nhưng tại sao, vì sao lần này Vô Diện Nhân trước mặt không thèm coi trọng hắn dù chỉ một chút?
Bởi vì những Luân Hồi Giả hắn từng gặp đều quá yếu ư?
“Aaaa...”
Andas hét thảm, nhưng cũng không được bao lâu, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm cho tới khi biến mất.
Mặt Tsukuyomi Ruri vô biểu cảm nhìn hết thảy mọi thứ.
Lần này cô không đạt được thứ gì, nhưng ít nhất cũng đã giải quyết xong chút phiền phức. Có điều... Toàn bộ học sinh giáo viên đều hôn mê nên xử lý như thế nào đây? Tạm mặc kệ tình huống của những người đó, ít nhất thi thể của Quỷ Linh Cơ và Andas phải do cô xử lý.
Sau khi Quỷ Linh Cơ chết đi, [ U Linh Chi Thư ] của cô ta cũng tiêu tan, nếu Luân Hồi Giả không chủ động giao dịch thì loại đồ vật này không thể nào cướp được.
Trong lúc xử lý thi thể của hai người kia thì Tsukuyomi Ruri đột nhiên nghĩ tới, không lẽ truyền thuyết người không mặt của thành phố Natsuki là do Quỷ Linh Cơ làm ra?
Những u linh bị [ U Linh Chi Thư ] hấp thu, toàn bộ đều không có khuôn mặt, ban đêm lở lửng ngoài đường, bị người ta gọi là người không mặt cũng khá hợp lý.
(Thôi, dù sao việc đó cũng qua rồi, không nghĩ nữa.)
Tsukuyomi Ruri nhanh chóng xử lý vết máu, đem hai thi thể đi vào hẻm nhỏ ngoài trường học.
Hiện tại cô cũng không có cách xử lý thi thể, cho nên vẫn là lấy thân phận Vô Diện Nhân gửi tin nhắn cho Mizuhashi Yuzuki, bảo cô ấy đến hẻm nhỏ xử lý, cô ấy cũng đồng ý ngay.
Sau đó Tsukuyomi Ruri quay lại trường học nhìn thử, nhìn thấy không có vấn đề gì liền rời đi. Những mùi hương làm người ta hôn mê đã trôi đi theo thời gian đến gần hết, không cần cô xử lý lần nữa.
Ngoài ra cũng có người phát hiện rất nhiều học sinh hôn mê nên đã báo cảnh sát, sự việc kế tiếp cũng không cần Tsukuyomi Ruri nhúng tay vào.
..............
Mizuhashi Yuzuki la lết cơ thể bị thương xử lý xong thi thể liền trở về nhà, trong lúc đi về còn dùng thân phận quỷ tướng Thiên Lang nhắn tin cho Inoue Keiko, nói cho nhỏ biết Quỷ Linh Đoàn đã bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng bảo nhỏ từ này về sau không nên tùy tiện gia nhập vào đoàn đội Luân Hồi Giả nào hết.
Thế nên Inoue Keiko mới biết tại sao rất nhiều giáo viên và học sinh trường học đều hôn mê, trong lòng cũng rất khó hiểu. Có điều tính cách của Inoue Keiko khiến cô ấy cũng không hỏi gì nhiều, như vậy cũng tiện cho Mizuhashi Yuzuki khỏi mất công giải thích.
Mizuhashi Yuzuki lại đi đến nghĩa trang công cộng, cô nhìn vào ngôi mộ của người bạn tốt và nói: “Kết Y, Quỷ Linh Cơ đã chết rồi, Quỷ Linh Đoàn cũng xem như bị tận diệt. Tuy người giúp cậu báo thù không phải tớ, nhưng dù sao đi nữa cậu cũng có thể yên tâm đi rồi.”
...............
Tsukuyomi Ruri về tới nhà.
Nhìn Leona vẫn đang mải mê chơi trò chơi điện thoại, cô nghĩ ngợi một chút rồi vẫn quyết định nói: “Leona, Quỷ Linh Cơ chết rồi.”
Leona khựng người lại.
Cô nàng nghĩ đến lúc trước cô bị Quỷ Linh Đoàn bắt lấy, rất nhiều u linh bị nhốt chung với cô, những u linh đó toàn bộ đều bởi vì Quỷ Linh Cơ mà chết hết, việc này làm cô rất chán ghét Quỷ Linh Cơ.
Bây giờ nghe được tin cô ta đã chết, Leona nhận ra chính cô cũng không vui được bao nhiêu. Rốt cuộc cho dù Quỷ Linh Cơ chết đi, u linh bị tiêu tan cũng không thể quay về.
“Cảm ơn cậu.” Leona chân thành cảm ơn Tsukuyomi Ruri.
Không cần đoán thì cô cũng biết người gϊếŧ Quỷ Linh Cơ chính là Tsukuyomi Ruri.
Tsukuyomi Ruri không nói thêm gì nữa, cô ngồi lên giường, cầm điện thoại bấm vào diễn đàn luân hồi, nhìn vô mục trò chuyện.
Chưa xem được bao lâu thì Tsukuyomi Ruri nhận được tin nhắn, cô mở ra thì thấy là Izumi Shirayuki gửi tới.
(Chị ấy đã trở lại từ thế giới luân hồi? Nhanh vậy sao?)
Tsukuyomi Ruri hơi ngoài ý muốn, mở tin nhắn ra xem.
“Nghe nói hôm nay toàn bộ giáo viên học sinh đều bị hôn mê, chuyện gì đã xảy ra? Ruri, em không sao chứ?” Izumi Shirayuki hỏi.
“Hôm nay em xin nghỉ không có đi học, nên cũng không rõ lắm, tiền bối hỏi như vậy là do chị cũng không đến trường học hả?” Tsukuyomi Ruri nhắn lại.
“Đúng rồi, hôm nay chị xin nghỉ, nhưng em không có việc gì thì tốt rồi.” Izumi Shirayuki trả lời.
“Em cũng có nghe nói về chuyện trường học, hình như không có ai phát sinh nguy hiểm đến tính mạng, có thể yên tâm một chút.” Tsukuyomi Ruri nhắn.
Tin nhắn này vừa được gửi đi thì Tsukuyomi Ruri lại nhận được một tin nhắn khác, là tin nhắn từ trường học.
Tsukuyomi Ruri bấm vào xem.
Sự việc phát sinh ở trường học lần này được phán đoán là vì khí gas ở nhà ăn bị rò rỉ tạo ra nguy hiểm, nguyên nhân các giáo viên học sinh hôn mê là bởi vì trúng độc khí gas, vì vậy trường học quyết định cho nghỉ học mấy ngày, trong lúc đó họ sẽ sắp xếp điều tra các nguy hiểm còn tiềm tàng.
Tin nhắn như vậy được gửi cho từng học sinh.
(Trúng độc khí gas à... Giải thích kiểu này không được hợp lý cho lắm. Thôi kệ, dù sao cũng là chuyện của bên trường học.)
Tsukuyomi Ruri không để ý nhiều về chuyện này.
Vừa lúc Izumi Shirayuki gửi tin nhắn tới: “Ruri, em nhận được thông báo của trường học chưa? Không ngờ lại cho nghỉ học vài ngày, mà khi nào đi học lại cũng không nói.”
“Em thấy rồi.” Tsukuyomi Ruri trả lời: “Có vẻ mấy ngày nay sẽ không có việc gì để làm, đúng lúc truyền thuyết người không mặt cũng đã kết thúc, chúng ta đi tắm suối nước nóng được không?”
Izumi Shirayuki nhắn lại một cái mặt cười: “Đương nhiên là được~, đợi chút nữa chị lên mạng tra xem chỗ nào có suối nước nóng tốt, khi nào tra xong chị sẽ nhắn lại cho em.”
“Dạ.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
Một ngày trôi qua thật nhanh chóng.
Phim truyền hình yêu thích vào buổi tối của Leona sắp bắt đầu, cô nàng không thèm chơi điện thoại, mở TV ngồi chờ. Có điều chưa tới giờ nên cô nàng đổi đài liên tục, muốn tìm xem có đài nào thú vị không.
“Ủa? Cái này là trường học của cậu phải không?” Leona đột nhiên nói.
Tsukuyomi Ruri ngồi trên giường xem điện thoại cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Trên TV đang truyền phát tin tức mới, thuyết minh về việc trường học nữ sinh cấp 3 Arakou đang tạm thời cho nghỉ học, cũng nói luôn đây là lần rò rỉ khí gas thứ tư trong tháng.
“Ngoài ra lần này cũng bắt được người hiềm nghi, cụ thể là do du côn ở gần trường học nữ sinh cấp 3 Arakou tạo ra...” Người dẫn chương trình ở trong TV dõng dạc nói.
Du côn?
Tsukuyomi Ruri mở to hai mắt ra nhìn.
Trong TV đang phát một đoạn video, đó là hình ảnh chị đại cùng đám du côn đang trèo tường đi vào trường nữ sinh Arakou, đương nhiên mỗi tên du côn đều bị đánh mosaic, nhưng Tsukuyomi Ruri sao mà không nhận ra được?
Sau đó là một đoạn hình ảnh chị đại đang bị thẩm vấn ở cục cảnh sát, đương nhiên cô ta vẫn bị đánh mosaic.
Cảnh sát hỏi: “Tại sao cô lại dẫn người đi vào trường học nữ sinh cấp 3 Arakou?”
Chị đại hừ một tiếng: “Tôi không thích cái trường học này.”
Cảnh sát nói: “Cho nên cô trộm vào nhà ăn, tạo ra sự việc rò rỉ khí gas?”
Chị đại hơi khó hiểu: “Nhà ăn gì? Rò rỉ khí gas gì nữa?”
Cảnh sát nói năng nghiêm chỉnh: “Không cần xảo biện, chúng tôi nhất định sẽ điều tra chân tướng rõ ràng.”
Hình ảnh chỉ có nhiêu đó, sau đó là người dẫn chương trình dõng dạc nói, hiện tại du côn là một quần thể tệ đến mức nào, xin mọi người phải chú ý cảnh giác các loại du côn, nếu bị du côn uy hϊếp hãy chủ động báo cảnh sát.
Tsukuyomi Ruri xem mà cạn lời.
“Nè nè, chuyện ở trường học của cậu có liên quan gì đến người này không?” Leona hỏi.
“Không có.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
“Vậy cô ấy cũng tội nghiệp ghê, tự nhiên bị đổ vỏ.” Sắc mặt Leona kỳ quái: “Nhưng tóm lại cô ấy là vô tội, kiểu gì cũng sẽ bị thả ra thôi? Chắc vậy?”