Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 28: Buổi tối chỉ riêng hai người

Đó là chiếc váy trông khá tinh xảo.

Tsukuyomi Ruri nghi ngờ nhìn nó: “Loại váy này rất ít thấy trên đường phố, cô có chắc chắn là tôi nên mặc bộ này?”

“Đương nhiên, cậu đừng hoài nghi lựa chọn của mình, mắt thẩm mỹ của mình tuyệt đối không có vấn đề.” Leona cực kỳ khẳng định nói.

Tsukuyomi Ruri nghe vậy cũng đành gật đầu: “Vậy chọn bộ này.”

Cô vén chăn lên, trên người cũng đã mặc sẵn đồ lót, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Leona, bắt đầu cầm một cái qυầи ɭóŧ màu trắng mặc vào.

Ăn mặc không tốn thời gian nên cô rất nhanh đã mặc xong.

Leona kéo Tsukuyomi Ruri đến trước tấm gương thẳng đứng và chỉ vào trong: “Cậu nhìn đi, rất đẹp phải không?”

Đây là bộ váy xòe xếp ly phong cách Lolita, màu chủ đạo là trắng, có rất nhiều chi tiết bằng ren, viền váy là họa tiết hình thiên thần có vòng hào quang trên đầu, làn váy hơi phồng lên do được phần váy bên trong nâng đỡ. Nhìn tiếp xuống dưới là đôi chân nhỏ trắng mịn, non mềm được bọc trong đôi vớ ren trắng.

“Suýt nữa thì quên mất cái này.”

Leona nói rồi lấy một chiếc kẹp trắng hình con bướm cài lên đầu Tsukuyomi Ruri.

Hoàn thành xong, Leona đi xung quanh Tsukuyomi Ruri hai vòng, hài lòng nói: “Rất tốt, dễ thương y như mình đã tưởng tượng, giống như là một tiểu thư quý tộc... Mà này, cậu có muốn học một số lễ nghi thục nữ không?”

“Cái đấy thì không cần.” Tsukuyomi Ruri lắc đầu rồi nói: “Thời gian khá muộn rồi, tôi phải đi đây.”

“Cầm theo cái túi xách này đi, đồ vật của cậu cứ để vô đây.” Leona đưa tới một cái túi hồng trắng hình con thỏ.

Tsukuyomi Ruri cầm lấy chiếc túi đeo lên người, sau đó mở ra bỏ điện thoại vào.

Bước tới cửa chính, cô lấy ba tấm thẻ từ trong giày ra và bỏ chúng vào túi xách.

“Mang đôi giày này đi.” Leona cầm một đôi giày da trắng có trang trí ren đưa tới.

Đeo giày xong, Tsukuyomi Ruri phất tay: “Tôi đi đây, cô ở nhà ngoan ngoãn, đừng có dọa hàng xóm đó.”

“Cậu cứ yên tâm.” Leona cũng phất tay.

....................

Gió đêm nay thật ồn ào.

Tsukuyomi Ruri cứ cảm thấy có rất nhiều người trên đường, cô đi tới đâu thì cũng có người quay đầu nhìn xem, tại sao vậy? Lúc trước cũng đâu có bị nhiều người nhìn như này?

Cô nàng không biết rằng hiện tại chính cô trang điểm cứ như tiểu thư quý tộc thời Trung Cổ sắp đi dự tiệc.

Cũng may dù người qua đường có nhìn ra sao đi chăng nữa, thì nội tâm cứng rắn của Tsukuyomi Ruri vẫn không dao động, cô vẫn như cũ đi đến công viên Sakura.

Công viên Sakura vẫn náo nhiệt như lần trước, lúc này Izumi Shirayuki đang đợi ở cổng công viên.

“Tiền bối Izumi.” Tsukuyomi Ruri bước tới.

Izumi Shirayuki nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nhìn, không khỏi hơi sửng sốt, rồi cô cười nói: “Tsukuyomi-san, sao hôm nay em lại ăn mặc dễ thương như vậy? Mặc dù ngày thường cũng rất dễ thương.”

Nói đến đây Izumi Shirayuki không nhịn được vươn tay sờ đầu Tsukuyomi Ruri.

Nhỏ loli theo bản năng ngã người ra sau.

Izumi Shirayuki cũng không ngại, cô nàng nắm lấy tay Tsukuyomi Ruri nói: “Đi thôi, hôm nay chúng ta đến địa điểm tiếp theo để điều tra về truyền thuyết người không mặt.”

“Mizuhashi-san và Inoue-san đâu?” Tsukuyomi Ruri nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay hai em ấy không đến được.” Izumi Shirayuki bất đắc dĩ nói: “Cho nên hôm nay chỉ có chúng ta thôi.”

Buổi tối chỉ riêng hai người à?

Tsukuyomi Ruri cũng không ghét chuyện này.

Cô tới đây là có mục đích, muốn kiểm tra thử Izumi Shirayuki, nhưng màn đêm lại thật mê người, bàn tay của tiền bối cầm tay cô rất ấm áp, cho nên kiểm tra để sau đi.

“Địa điểm tiếp theo chúng ta đi là nhà ga tàu điện, nghe nói nơi đó từng xuất hiện một người không mặt, lúc đó rất nhiều người sợ hãi đến mức chạy trốn khắp nơi, gây ra một ít hỗn loạn.” Izumi Shirayuki nói với Tsukuyomi Ruri.

“Nhà ga nào? Có xa không?” Tsukuyomi Ruri hỏi.

“Cũng không xa lắm, đi cỡ mười phút là đến.” Izumi Shirayuki trả lời.

Tsukuyomi Ruri gật đầu.

Vào buổi tối ở thành phố Natsuki, hầu hết mọi nơi đều được thắp sáng rực rỡ, xe cộ qua lại trên đường, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng còi xe.

Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri tay trong tay đi bộ, trong mắt người khác cứ như đôi chị em đi dạo phố.

Chưa đi được bao lâu thì điện thoại Izumi Shirayuki reo lên, cô nàng lấy ra xem rồi ngạc nhiên nói: “Cuối cùng thì Mizuhashi-san cũng nhắn lại cho chị, khi nãy chị hỏi em ấy tại sao không đến được, nhưng em ấy không có trả lời.”

Nói đến đây, Izumi Shirayuki cũng mở tin nhắn ra xem.

Vừa nhìn xem, Izumi Shirayuki liền kinh ngạc nói: “Mizuhashi-san bị tai nạn xe cộ, cho nên phải ở nhà nghỉ dưỡng?”

Tsukuyomi Ruri “...”

Cô đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra với Mizuhashi Yuzuki, cuối cùng nhỏ quyết định lấy cớ là bị tai nạn xe ư?

Izumi Shirayuki lại không biết tình trạng của Mizuhashi Yuzuki, cô nàng lo lắng nói: “Tsukuyomi-san, ngày mai chúng ta đến nhà của Mizuhashi-san đi.”

“Ở nhà? Không nằm bệnh viện hả?” Tsukuyomi Ruri hỏi.

“Ừm, nghe nói vết thương không nghiêm trọng lắm, băng bó đơn giản ở nhà nghỉ dưỡng là được.” Izumi Shirayuki nói.

“Vậy ngày mai đi chia buồn với cậu ta.” Tsukuyomi Ruri cũng không phản đối chuyện đi thăm Mizuhashi Yuzuki.

Chủ yếu là do cô nhớ đến chuyện Quỷ Linh Đoàn vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, mà Mizuhashi Yuzuki lại có thể liên lạc với đoàn trưởng Quỷ Linh Cơ của Quỷ Linh Đoàn.

Tất nhiên là cô sẽ không nói thông tin của bản thân cho Mizuhashi Yuzuki, trước tiên cô định tìm hiểu xem nhà ở của Mizuhashi Yuzuki ở đâu, sau đó lấy thân phận Vô Diện Nhân đi đến, cô tin tưởng Mizuhashi Yuzuki sẽ chịu phối hợp với ân nhân cứu mạng.

Cả hai dần dần đi đến nhà ga tàu điện.

Izumi Shirayuki lấy giấy bút từ trong túi ra, hưng phấn nói: “Chị đi điều tra tin tức về người không mặt, Tsukuyomi-san, em đi điều tra theo hướng đó đi.”

“Tách ra điều tra? Dạ được.” Tsukuyomi Ruri gật đầu.

Vốn dĩ cô còn muốn đợi thêm chút nữa, nhưng nếu Izumi Shirayuki đã quyết định chia nhau ra điều tra thì cô sẽ đi kiểm tra tiền bối sớm luôn.

Bên cạnh nhà ga tàu điện trồng khá nhiều cây anh đào, dưới gió đêm thổi qua, những cánh hoa hồng nhạt rơi lả tả, tạo ra một lối đi màu hồng trên đất.

Tsukuyomi Ruri đi dọc theo lối này một lúc, đợi không ai để ý liền vòng ra sau một cái cây.

Cô mở túi xách, lấy ra tấm thẻ [ Vô Diện Nhân ] rồi sử dụng nó, một bóng người toàn sương đen xuất hiện trước mặt cô.

Tsukuyomi Ruri điều khiển Vô Diện Nhân trôi nổi lên không trung rồi bay hướng về phía Izumi Shirayuki. Đang buổi tối nên mọi người cũng không dễ gì nhìn được một cái bóng đen trên trời.

Vô Diện Nhân rất nhanh đã tìm được Izumi Shirayuki, cô nàng đang đi khắp nhà ga dò hỏi mọi người về truyền thuyết người không mặt.