Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 19: Công viên Sakura

Từ xe điện bước xuống, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngọn núi gần đó.

Leona hơi lo lắng nói: “Thật sự phải đi đến căn cứ của Quỷ Linh Đoàn hả? Đoàn trưởng Quỷ Linh Cơ của bọn họ còn sống khỏe đó, nếu gặp được cô ta thì làm sao bây giờ? Cô ta mạnh hơn rất nhiều so với những người khác trong Quỷ Linh Đoàn, mình từng thấy cô ta ra tay rồi, rất dọa người.”

“Cô có thể ở chỗ này chờ tôi.” Tsukuyomi Ruri bình tĩnh nói.

“Thật hả? Vậy mình không đi theo đâu.” Leona lập tức trốn vào cái bóng biển quảng cáo bên nhà ga.

Dù sao bây giờ đã là chạng vạng, không tốn bao lâu nữa trời sẽ tối, cho nên hiện tại Leona trốn ở đây nhưng rất nhanh liền có thể đi lại tự do.

“Nếu gặp nguy hiểm thì phải chạy nhanh đó.” Leona ở phía xa xa hô với Tsukuyomi Ruri.

Tsukuyomi Ruri không trả lời lại, đi ra nhà ga.

.......................

Ánh mặt trời lặn đi, gió càng thêm lạnh.

Trong núi cây lung lay lá rụng phát ra tiếng sàn sạt, hai bím tóc của Tsukuyomi Ruri cũng không ngừng đung đưa.

Cô rất nhanh đi đến nơi, đôi mắt hồng nhạt nhìn về phía căn cứ Quỷ Linh Đoàn.

(Đã có người đến nơi này?)

Tsukuyomi Ruri đi tới dạo một vòng, trong lòng suy tư.

Nếu cô đoán không sai thì đoàn trưởng Quỷ Linh Cơ của Quỷ Linh Đoàn đã đến nơi này, những thi thể của thành viên Quỷ Linh Đoàn đã bị xử lý.

Đi một vòng xong Tsukuyomi Ruri liền rời đi, cô cũng không định ngồi canh Quỷ Linh Cơ, nếu muốn hỏi tại sao, thì là do cô đã đói bụng.

................

Về đến nhà thì sắc trời cũng đã tối sầm.

“Tsukuyomi Ruri, mua cho mình một cái điện thoại đi, mình không muốn nhìn cậu chơi.” Leona quấn lấy Tsukuyomi Ruri.

Tsukuyomi Ruri lắc đầu.

“Mình có thể giúp cậu treo máy, mình thấy cậu chơi nhiều game, chắc cậu không có thời gian điểm danh hằng ngày đúng không? Làm trao đổi, cậu mua cho mình một cái điện thoại.” Leona ngưng tụ ra đôi tay lôi kéo Tsukuyomi Ruri.

Tsukuyomi Ruri mặt vẫn vô biểu cảm.

Sau đó mặc kệ Tsukuyomi Ruri đang làm gì, Leona đều quấn lấy Tsukuyomi Ruri lải nhải.

Đối mặt với một u linh phiền nhiễu như vậy, Tsukuyomi Ruri cũng không có cách nào: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mua cho cô một cái, đừng làm phiền tôi nữa.”

“Tốt quá.” Leona vui vẻ làm tư thế chiến thắng.

Bởi vì Tsukuyomi Ruri đồng ý điện thoại mua cho Leona, cô nàng nói chuyện cũng quan tâm hơn: “Tối nay cậu phải ra ngoài nhỉ? Bên ngoài trời lạnh, cậu chỉ mặc đồng phục lỡ bị cảm lạnh thì sao? Mình lấy cho cậu một cái áo khoác nha.”

Vừa nói chuyện Leona vừa mở tủ quần áo, cầm một cái áo khoác lông màu hồng, mặt sau có hình con gấu nhỏ, chủ động khoác cho Tsukuyomi Ruri.

Tsukuyomi Ruri cũng không từ chối, vươn tay mặc áo.

Nhìn thấy Leona còn muốn đi lấy thêm quần áo, Tsukuyomi Ruri gọi lại cô nàng: “Đừng lấy thêm, tôi là Luân Hồi Giả thể chất rất tốt, không cần mấy cái này.”

“Thật hả?” Leona nghiêng đầu tò mò nói: “Nhưng mình nhớ rõ lúc trước ở căn cứ của Quỷ Linh Đoàn, buổi tối còn nghe bọn họ nói ‘lạnh muốn chết’ đó.”

“Đấy là bởi vì bọn họ quá yếu, kẻ yếu đương nhiên không đủ sức chịu đựng.” Tsukuyomi Ruri mặt không biểu cảm nói.

Leona vừa hiểu vừa không hiểu mà gật đầu.

Sau đó Tsukuyomi Ruri lên mạng đặt hàng, mua hai cái di động, một cái cho Leona, một cái cho chính cô làm dự phòng.

Nhìn Tsukuyomi Ruri đã đặt hàng, Leona rất vui vẻ mà bay tới bay lui trong phòng, chiếc váy công chúa trắng tuyết lắc lư trước mặt Tsukuyomi Ruri.

(Thế giới của nhỏ này cùng loại với thời kì Trung Cổ, không có sản phẩm khoa học kĩ thuật, cho nên rất tò mò với đồ vật công nghệ cao?)

Tsukuyomi Ruri nhìn Leona nghĩ thầm.

Kế tiếp Tsukuyomi Ruri định ra ngoài gặp các thành viên của CLB Thần Bí, lần này không định đem theo Leona, cô nàng kia có phim truyền hình yêu thích buổi tối nên cũng vui vẻ ở nhà.

...................

Cách trường học Arakou không xa là công viên Sakura, mặc dù là buổi tối nhưng nơi này cũng có không ít du khách, đặc biệt là con nít rất nhiều, khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.

Cả bọn CLB Thần Bí quyết định gặp nhau ở chỗ này.

Đôi tay Tsukuyomi Ruri cắm vào túi áo bên ngoài chậm rãi đi bộ, vừa đi cô vừa suy nghĩ cách xử lý sự việc người không mặt, bằng không mỗi buổi tối đều bị Izumi Shirayuki lôi ra tới điều tra, như vậy rất mệt.

Tuy rằng cô có thể dứt khoát từ chối Izumi Shirayuki, nhưng... nhưng tiền bối thực sự rất ngọt, là kiểu người mà cô thích...

Cho nên lời từ chối, luôn là không thể nói ra.

“Ruri-chan.”

Tsukuyomi Ruri đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một tiếng hô vui sướиɠ, sau đó cả người cô bị ép hạ xuống, một cô nàng đã bổ nhào lên người cô, một sự mềm mại đè ép lên đầu.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Mizuhashi Yuzuki tinh thần tràn trề nói: “Ruri-chan cũng đến rồi, vậy là đầy đủ.”

Tsukuyomi Ruri bất đắc dĩ nhìn Mizuhashi Yuzuki, không biết nhỏ bạn học này vì sao cả ngày đều tràn đầy năng lượng.

Sau đó Izumi Shirayuki và Inoue Keiko cũng đi đến.

Izumi Shirayuki rất hứng thú nói: “Căn cứ theo những gì chị biết, công viên này là chỗ xuất hiện truyền thuyết người không mặt đầu tiên, chúng ta cùng nhau điều tra ở chỗ này đi.”

“Điều tra bằng cách nào?” Inoue Keiko nhút nhát sợ sệt hỏi.

Tsukuyomi Ruri nhìn Inoue Keiko chỉ cảm thấy cạn lời, đây là Luân Hồi Giả đó, không hề có một chút dáng vẻ của Luân Hồi Giả.

“Đi hỏi người qua đường, nếu truyền thuyết người không mặt đến từ đây, có lẽ sẽ có người biết gì đó, mọi người thấy đúng không?” Izumi Shirayuki chờ mong nói.

Một phương pháp đơn sơ, nhưng cũng chẳng còn phương pháp nào khác, nên mọi người đều đồng ý.

Izumi Shirayuki lập tức dẫn cả bọn đi khắp nơi hỏi người qua đường về truyện người không mặt.

“Truyền thuyết người không mặt? Tôi chưa từng nghe qua.”

“Người không mặt? Tôi đã từng nghe qua, nghe nói từng có người không mặt từng đi lại trong công viên, ngày đó bởi vì là trời mưa, công viên không có nhiều người, cho nên có thể là không nhìn thấy rõ?”

“Tôi cũng từng nghe nói về người không mặt...”

Theo số người mà Izumi Shirayuki hỏi, số lượng tin tức cũng càng nhiều, nhưng chỉ dựa vào những tin tức đó thì không giải quyết được vấn đề.

Izumi Shirayuki cũng không để ý việc này, bởi vì truyền thuyết người không mặt có phạm vi khá rộng, công viên Sakura chỉ là một trong các chỗ đó, cô nàng còn định mấy ngày tiếp theo sẽ đi từng chỗ hỏi.

Dần dần hai tiếng trôi qua, cuộc điều tra ở công viên Sakura cũng gần kết thúc, những tin tức hỏi được đều bị Izumi Shirayuki ghi vào một quyển sổ nhỏ.

Có thể thấy Izumi Shirayuki rất hứng thú đối với việc điều tra những thứ không biết được.

(Hình như mình quên mất vụ hẹn ngày đi tắm suối nước nóng cùng với tiền bối?)

Nhìn Izumi Shirayuki, đột nhiên Tsukuyomi Ruri nhớ tới việc này.