Lần này thực sự gặp u linh?
Tsukuyomi Ruri hơi kinh ngạc hỏi lại: “Lại là chuyện bàn ghế lơ lửng trên không? Không phải nó đã kết thúc rồi ư?”
“Chị cũng tưởng vậy, nhưng toàn bộ nhân viên bảo vệ đều xin nghỉ việc đã vậy còn nói có u linh, vậy chứng tỏ trong trường học còn có vấn đề mà chúng ta không biết.” Izumi Shirayuki hưng phấn nói.
Cô nàng luôn tò mò đối với mọi chuyện không hiểu được, luôn muốn đi tìm hiểu rõ ràng, đây cũng là lý do cô thành lập CLB Thần Bí.
Hiện tại Inoue Keiko buổi tối cũng không đến trường học rèn luyện năng lực, nhóm du côn đã bị bắt đi, vậy mà vụ việc bàn ghế lơ lửng vẫn còn xuất hiện, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.
Sự việc càng khó hiểu Izumi Shirayuki càng thấy bị dụ dỗ, cô thực sự rất tò mò!
“Tsukuyomi-san, hoạt động của xã đoàn chúng ta vẫn chưa kết thúc được, cùng nhau đi khám phá chân tướng nào!” Izumi Shirayuki vỗ vai Tsukuyomi Ruri và nói.
“... Được rồi.” Tsukuyomi Ruri không thể từ chối.
Sau đó bọn cô đến phòng học của Inoue Keiko, nhưng đến nơi hỏi mới biết Inoue Keiko vẫn chưa tới trường.
Izumi Shirayuki nói với Tsukuyomi Ruri“ Vậy thì chúng ta đi điều tra trước đi.”
“Điều tra như thế nào?” Tsukuyomi Ruri hỏi lại.
“Dựa vào thông tin mà nhóm bảo an để lại, bọn họ phát hiện vụ bàn ghế lơ lửng trong phòng âm nhạc, nên chúng ta đi đến phòng âm nhạc nhìn thử xem.” Izumi Shirayuki nói rồi cầm tay Tsukuyomi Ruri.
Không kịp đợi Tsukuyomi Ruri trả lời lại cô nàng đã kéo tay Tsukuyomi Ruri chạy đến phòng âm nhạc.
Cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của bàn tay tiền bối, cô cũng tùy ý cho chị ấy lôi đi.
Không tốn nhiều thời gian các cô đã chạy đến phòng âm nhạc.
Căn phòng rất rộng, bởi vì đang không phải giờ âm nhạc nên trong đó cũng chẳng có học sinh nào cả, nhưng có một cô giáo đang sắp xếp lại đám bàn ghế lộn xộn.
“Chị đi hỏi chuyện một lúc, trong lúc đó em chụp vài tấm ảnh đi, có khi sẽ chụp được manh mối gì đó.” Izumi Shirayuki nhắc nhở Tsukuyomi Ruri rồi đi tới chỗ cô giáo.
Tsukuyomi Ruri mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra, hướng về phía phòng học chụp vài tấm, cô đi vào phòng kiểm tra thử trong lúc đợi tiền bối và cô giáo trò chuyện xong.
Khi vừa chạm vào một cái bàn, Tsukuyomi Ruri nhận ra sự khác thường, giơ tay sờ sờ góc bàn.
Tsukuyomi Ruri như đã phát hiện gì đó, tiếp tục sờ những cái bàn còn lại, trong lòng nảy ra một phán đoán.
(Cái bàn này mềm hơn nhiều so với những cái bàn khác, thực sự bất thường.)
Tsukuyomi Ruri đi dạo quanh phòng âm nhạc, sau đó cô lại phát hiện có một bức tường mềm hơn so với những bức tường khác.
Đương nhiên loại mềm này người thường sẽ không phát hiện ra, nhưng Tsukuyomi Ruri là Luân Hồi Giả có kinh nghiệm rất phong phú, cho nên cô mới nhận ra vấn đề này.
(Không lẽ thực sự có u linh?)
Tsukuyomi Ruri nghĩ thầm.
Thế giới luân hồi rất đông đảo nên không bao giờ thiếu chủng loại như u linh, mà tất cả u linh đều có một điểm giống nhau là có thể xuyên tường, tàng hình các thứ. Mà theo như Tsukuyomi Ruri biết thì bức tường bị u linh đi xuyên qua sẽ trở nên hơi mềm, nhưng sẽ cứng trở lại sau một khoảng thời gian.
Hiện tại vách tường và bàn trong phòng học đều có hiện tượng mềm hóa, chứng tỏ nơi này đã từng xuất hiện u linh, hơn nữa thời gian là gần đây.
Tsukuyomi Ruri đem năng lượng bao quanh đôi mắt, rồi nhìn xung quanh phòng học.
U linh tuy có thể tàng hình nhưng chỉ cần Luân Hồi Giả đem năng lượng bao quanh đôi mắt là sẽ nhìn thấy, đáng tiếc Tsukuyomi Ruri cũng không nhìn thấy trong phòng học có u linh.
“Em đã chụp xong rồi nhỉ? Chúng ta đi thôi.” Izumi Shirayuki đi đến nói với Tsukuyomi Ruri.
Cô nàng loli gật đầu đi theo tiền bối ra ngoài.
Đi ra hành lang Tsukuyomi Ruri liền nói với Izumi Shirayuki: “Tiền bối Izumi, đến giờ đi học rồi, chúng ta đi học trước đã.”
Izumi Shirayuki nghe vậy sắc mặt hơi tiếc nuối, cô còn muốn tiếp tục điều tra, nhưng Tsukuyomi Ruri nói cũng đúng, vì thế cả hai tách nhau ra.
Nhưng Tsukuyomi Ruri tách ra xong cũng không định đi học.
Cô định đi tìm u linh đang trốn trong trường.
Dựa vào phán đoán khi còn ở trong phòng âm nhạc, Tsukuyomi Ruri có thể đoán được hướng đi của u linh, dù sao u linh đi xuyên tường cũng không cần quẹo trái phải gì cả, cứ đi thẳng tới là được.
Khi đi ngang phòng học của chính mình, Tsukuyomi Ruri nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đang ở đấy.
“Em muốn xin nghỉ.” Tsukuyomi Ruri nhân tiện nói.
“Tsukuyomi-san, sao em lại muốn xin nghỉ?” Cô giáo chủ nhiệm đẩy nhẹ mắt kính tò mò hỏi.
“Đau bụng kinh.” Tsukuyomi Ruri mặt không biểu cảm nói rồi đi luôn.
Cô chủ nhiệm “...”
Tsukuyomi Ruri cũng không thèm để ý cô chủ nhiệm có tin hay không, cô đi tới phía sau của khu dạy học.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng âm nhạc, nếu u linh bay thẳng từ bên kia tới thì có thể xác định mục tiêu của đối phương là đài phun nước.
Trong hồ có vài miệng phun nước, dòng nước bị phun cao lên 1m rồi lại rơi tứ tung xuống, mặt nước trong hồ gợn sóng nhịp nhàng, âm thanh xôn xao.
Đi tới bên cạnh đài phun nước, Tsukuyomi Ruri vươn tay sờ sờ rồi hài lòng gật đầu, chỗ cô sờ bị mềm hóa, quả nhiên đã có u linh đến nơi này.
Tsukuyomi Ruri liền lập tức tập trung năng lượng quanh đôi mắt nhìn qua.
(U linh cũng sợ ánh nắng mặt trời, cho nên ban ngày trốn trong hồ nước?)
Tsukuyomi Ruri đứng bên cạnh hồ nhìn xuống nước, tầm nhìn xuyên qua nước trong nhìn tới đáy hồ, có một cô gái tóc dài đang nằm ngủ dưới đó.
Cũng hên người thường không thể thấy u linh, nếu không nhìn thấy có người nằm dưới đáy hồ chắc sợ đến mức báo cảnh sát.
Tsukuyomi Ruri nhìn kỹ u linh, cô gái u linh này có mái tóc tím dài, làn da cũng trắng nõn, gương mặt cũng rất đẹp, quần áo cô nàng đang mặc cứ như váy công chúa ở dị giới, màu trắng tinh có nhiều hoa văn nhìn rất tinh xảo.
“Ê, ra ngoài này coi.” Tsukuyomi Ruri hô.
Cô gái dưới đáy hồ mở đôi mắt tím cứ như Izumi Shirayuki nhìn xung quanh, sau đó lại quay người tiếp tục ngủ, hiển nhiên cô nàng cũng không biết Tsukuyomi Ruri đang nói chuyện với cô.