Trên đoạn đường đi đến khu cấp 3 của trường học nữ sinh Arakou, gió thổi nhẹ nhàng khiến những cánh hoa anh đào bay lả tả, đáp trên vai người thiếu nữ xinh đẹp mang sắc thanh xuân.
Kỳ nghỉ hè đã qua, trong tiếng nói cười rộn rã, trường học bắt đầu triển khai học kỳ đầu tiên.
“Cô bé đó cũng là trường chúng ta hả?”
“Nhìn nhỏ xíu à, nói là học sinh tiểu học mình cũng tin đó, thật sự là học trường tụi mình hả?”
“Nhưng bé nó mặc đồng phục trường mình kìa.”
Cô gái trẻ với vẻ ngoài mười hai tuổi đi qua đám cánh hoa anh đào đang bay lộn xộn, mái tóc hồng phấn được cột thành hai bím đung đưa theo gió, đôi mắt hồng nhạt trông có vẻ mờ mịt.
Cô mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, trên cổ áo có cài nơ cánh bướm, dưới thân là chiếc váy ô vuông màu hồng trắng, đôi chân mang vớ cùng giày thể thao trắng.
Đây chính xác là đồng phục học sinh cấp 3 trường nữ sinh Arakou, nhưng nhìn cô thực sự rất nhỏ, nên cũng không trách được các bạn học sinh sẽ nhìn cô với đôi mắt tò mò.
Tsukuyomi Ruri cũng không để ý tới những đôi mắt tò mò đó, bởi vì có thứ càng quan trọng hơn cần để ý.
(Mình rốt cuộc nhớ lại ký ức của kiếp trước, không thể tin được mình đã biến thành một con loli hợp pháp, đã tròn mười sáu tuổi, năm nay vừa lên cấp 3.)
Tsukuyomi Ruri nhớ lại những thứ của kiếp trước.
Cô đã từng là người nước khác, ngoài ý muốn bị một thứ gọi là Không Gian Luân Hồi lựa chọn, trở thành Luân Hồi Giả, sau đó đi làm nhiệm vụ ở các thế giới khác, cũng không biết đó là thế giới thật có tồn tại hay thế giới do Không Gian Luân Hồi tạo thành.
Cũng không biết từ bao giờ, cô dần có được danh hiệu Quỷ Đế, trở thành Luân Hồi Giả mạnh nhất trong Không Gian Luân Hồi.
Có lẽ nguyên nhân là người mạnh nhất nên cô mới phát hiện Không Gian Luân Hồi hơi không bình thường, cứ như nó sẽ đột ngột hư mất. Mà loại hư này có thể sẽ lan đến toàn bộ Luân Hồi Giả, khiến cho họ chôn cùng Không Gian Luân Hồi.
Cô làm Quỷ Đế nên không muốn đơn giản như vậy liền chết, liền nghĩ đủ mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để thoát ly khỏi Không Gian Luân Hồi. Thành công trọng sinh, chỉ là kết quả trọng sinh không giống với cô đã nghĩ.
Nhìn nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn, Tsukuyomi Ruri chỉ cảm thấy cạn lời, cũng may khi kiểm tra lại thân thể, cô cảm nhận được trong cơ thể tồn tại một cỗ năng lượng khổng lồ, do đã khôi phục ký ức kiếp trước nên cô dễ dàng điều khiển những năng lực đó. Đây là những năng lượng đã từng thuộc về Quỷ Đế, tuy nhìn cô có vẻ nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng dễ ăn hϊếp, nhưng đảm bảo tuyệt đối không dễ ăn.
(Hiện tại chắc là Không Gian Luân Hồi đã biến mất rồi, mình hẵn là người mạnh nhất trên thế giới...Tuy rằng chỉ còn lại năng lượng, cái khác đều không có.)
Tsukuyomi Ruri nghĩ vậy cũng có chút cảm thán, chớp mắt một cái, trên thế giới chỉ còn lại chính mình là Luân Hồi Giả, đây là cỡ nào cô đơn ài, đáng tiếc cô chỉ một người thoát khỏi Không Gian Luân Hồi đã rất gian nan, thực sự không thể giúp đỡ người khác.
Lắc lắc đầu, Tsukuyomi Ruri không nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, cô nghĩ về thân phận hiện tại.
(Cha mẹ ra nước ngoài du lịch, trong nhà chỉ có một mình à? Hơn nữa cũng không có người thân khác...Như vậy cũng tốt.)
Tuy rằng nghĩ như thế nhưng Tsukuyomi Ruri vẫn hơi mờ mịt, bởi cô không biết tiếp theo nên làm gì, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống bình thường sao?
Tsukuyomi Ruri với những dòng suy nghĩ phức tạp, tiến vào trường học, tới phòng học trong ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người.
Chỗ ngồi của Tsukuyomi Ruri ở bàn thứ nhất, dựa vào cửa sổ, ai bảo tại cô lùn, mới có 1m4.
Vừa ngồi xuống, liền có người chọc chọc lưng Tsukuyomi Ruri, cô liền quay đầu lại.
Hôm nay cũng không phải ngày khai giảng, đã mấy ngày trôi qua từ hôm ấy rồi, các bạn học đều biết mặt Tsukuyomi Ruri.
Ngồi ở phía sau Tsukuyomi Ruri là bạn học Mizuhashi Yuzuki. Một cô gái tràn đày năng lực, mái tóc dài xanh nhạt, cũng cột tóc 2 bím, nhưng cho người ta cảm giác, đây là gái hệ vận động, khác với Tsukuyomi Ruri.
Đôi mắt màu nâu của Mizuhashi Yuzuki chiếu rọi hình ảnh Tsukuyomi Ruri, vui vẻ bảo:
“Ruri-chan, kỳ kiểm tra tiếp theo sắp tới rồi, lần này tớ nhất định đánh bại cậu.”
Nhìn Mizuhashi Yuzuki tinh thần phấn chấn, Tsukuyomi Ruri hơi nghĩ ngợi lại.
Nàng nhớ tới, ngày đầu tiên đi học thầy cô sẽ cho kiểm tra để hiểu biết đại khái học lực của bọn học sinh, Tsukuyomi Ruri đương nhiên là học bá, trở thành hạng nhất, Mizuhashi Yuzuki là hạng nhì, từ đó Mizuhashi Yuzuki liền theo dõi cô.
“Nhàm chán.” Tsukuyomi Ruri có vẻ không hứng thú lắm “Còn có, kêu mình là Tsukuyomi-san.”
Cô phát hiện Mizuhashi Yuzuki rất nhiệt tình, thấy ai đều trực tiếp kêu tên.
[Note: nữ 9 hiện đang ở Nhật, và ở Nhật thì chỉ được phép gọi tên người khác khi cả hai thân nhau. Không thân thiết thường gọi bằng họ.]
Đôi tay Mizuhashi Yuzuki chống cằm, ôm mặt, hứng thú dạt dào mà trêu đùa:
“Ai da, giọng nói của Ruri-chan mềm mụp thật dễ nghe, tớ đều không đành lòng đánh bại cậu nha.”
Tsukuyomi Ruri mặt vô biểu cảm xoay trở về, không để ý tới. Cô đang suy nghĩ một chuyện.
Theo lý thuyết cô là Luân Hồi Giả, có một cỗ năng lượng khổng lồ, muốn làm gì cũng được, cần thiết đi học sao?
Bất quá cô chỉ có năng lượng mà không có năng lực, hoặc gọi là kỹ năng, như vậy chỉ có thể dùng năng lượng để sức lực mạnh hơn, mà sức lực mạnh hơn để làm gì?
Tsukuyomi Ruri chỉ cảm thấy mờ mịt đối với cuộc đời, bởi vậy sau khi thầy giáo tới giảng bài, cô cũng không để ý, thời gian cũng từ từ trôi đến giữa trưa.
Lúc này cô lại cảm thấy bị chọc chọc vào lưng.
Tsukuyomi Ruri mặt vô biểu cảm xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Mizuhashi Yuzuki.
Mizuhashi Yuzuki không hề cảm giác được bản thân bị ghét bỏ dù chỉ một chút, tinh thần phấn chấn hô:
“Ruri-chan, chúng ta đi phòng hoạt động ăn cơm thôi, hội trưởng đang ở đó đợi chúng ta.”
Tsukuyomi Ruri nghĩ nghĩ, hình như cô có gia nhập Câu Lạc Bộ Thần Bí?
CLB Thần Bí hiện tại có năm thành viên, nhưng có hai người từ đầu học kì này đã xin nghỉ, không biết đang làm gì. Ba người còn lại là cô và Mizuhashi Yuzuki, cùng với hội trưởng Izumi Shirayuki.
“Đi nào, đi nào.” Mizuhashi Yuzuki kéo tay Tsukuyomi Ruri chạy tới khu hoạt động xã đoàn.
Phòng hoạt động của CLB Thần Bí nằm ở một góc trong trường học, bất quá nơi này được quét dọn sạch sẽ, phòng hoạt động giống như phòng ngủ lớn, bàn ghế đầy đủ, kệ sách có để một ít sách, bức màn lớn được cột lại sang hai bên, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng dưới sân thể dục, do đang là giữa trưa nên có thể thấy không ít các cô gái thanh xuân xinh đẹp đang cười đùa ầm ĩ.
“A, tay của Ruri đồng học thật mềm mại, sờ vào cảm giác rất thoải mái.” Mizuhashi Yuzuki cười nói.
(Nếu không phải tay cô sờ cũng rất thoải mái, thì cô nghĩ tôi sẽ cho cô kéo tôi đi một đường tới đây sao?)
Tsukuyomi Ruri chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra.
“Mizuhashi-san, Tsukuyomi-san, xã đoàn của chúng ta rốt cuộc cũng có hoạt động có thể làm rồi.” Phía trước có một giọng nói dễ nghe truyền đến.