Giáng Sinh Vui Vẻ!

Quyển 1 - Chương 12: Chết hết rồi?

- Ảo giác?

Severus lầm bầm, ánh mắt lần nữa quét qua mọi thứ xung quanh. Nhưng khung cảnh xung quanh vẫn là khung cảnh quen thuộc, đến cái cây già đẫm mùi nước tiểu kia vẫn đang bốc ra cái mùi hôi thối đến tận cùng hay cái bản hiệu cắt tóc vẫn đang cọt kẹt trong những trận gió lùa. Không có sự khác biệt, vậy tại sao nó lại lạc đường, cứ như nó đang dậm chân mãi một chỗ vậy. Đoạn nó hơi dừng lai, thoáng nhìn về phía Laura đang tới gần.

- Vẫn đang đi! Không có sai.

Nhưng rất nhanh sau đó, nó nhận ra một thứ không bình thường, khiến nó không kiềm được mà rùng mình.

- Bóng? Những cái bóng đâu hết rồi!

- Xin chào! Mấy người cứ tiếp tục! Tôi không làm phiền nữa đâu!

Chỉ là chưa để nó nói xong, những bóng đen khác đã im ắng lướt đến trao cho nó đãi ngộ mà bà bá tước lúc nãy được hưởng dụng.

Vụt!

Một ánh đao xoẹt qua chém về phía những bóng đen đang bay tới, nhẹ nhàng chia mỗi bóng đen thành hai nửa. Severus không có chút nào vui mừng mà chỉ âm trầm nhìn. Chỉ thấy từ vết cắt chảy ra một lớp dầu đen, nhanh chóng bù đắp lại một nửa bị cắt ra, trong chớp mắt đã sinh ra hai bóng hình hoàn chỉnh. Những bóng đen khác cũng vậy, sau khi tái sinh xong đều nhào về phía nó. Tuy rằng cực kỳ êm ắng, nhưng không hiểu sao Severus cảm nhận được một tia chế giễu dưới nhữn nó cùng Laura bị chém thành từng tảng nhỏ ở dưới chân! Không có sự ảo giác hay lạc đường nào cả, nó đang ở trước nhà nó. Nhưng nhà đã bị ngọn lửa bao trùm, loáng thoáng có thể thấy ba bóng hình giãy giụa trong đau đớn. Từng tiếng rên rỉ, từng tiếng hét thảm, cả những tiếng nguyền rủa ác độc cứ xoáy sâu vào đầu khiến nó không kiềm được hét thảm. Chẳng qua nó không để ý, ánh mắt nó vẫn đăm đăm nhìn về phía gia đình, miệng không ngừng thều thào:

- James! Ba mẹ! Không....

Severus thất thỉu đi về phía trước, tay chới với giữa không trung. Từng miếng tro tàn theo ngọn lửa bùng lên phiêu tán như những cánh hoa màu đỏ giữa không trung, rơi trên má nó thành hai hàng huyết lệ. Từng hình ảnh nó cùng James sống nương tựa vào nhau ở gác xếp, hình ảnh gia đình đầm ấm những ngày qua cứ hiện lên rồi bốc cháy.

Rầm!

Một miếng cửa sổ đổ sụp kéo ngọn lửa càng ngày càng bùng to. Ngay sau đó là một thân hình bò ra từ đám cháy giãy giụa bò tới trước mắt nó.

- Chạy đi! Đừng ở đây! Nguy hiểm!

Severus nhận ra bà Petunia thì hấp tấp chạy tới, nhưng khi vừa chạm tay vào thì bà ấy đã nằm im bặt rồi bị ngọn lửa lan đến đốt thành tro tàn. Nhìn những vệt đen trên tay đang nhanh chóng bị xói mòn, trái tim nó như nứt ra từng chút một, khiến ánh măt nó

Sự tồn tại của nó giờ là gì?

Severus tự hỏi, tay không tự chủ được vuốt ve lên khuôn mặt cháy xém của James. Nhưng khi vừa chạm tay tới, ánh mắt nó đột nhiên trông thấy tay James đang nắm chặt lấy một chiếc hộp đỏ.