Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 66: Trà sữa

Hoa hồng ẩm ướt

Học sinh cao trung trở lại trường tham dự kỳ thi khảo sát chất lượng.

Kỳ thi không khó, cũng không quá khắt khe, chủ yếu của xem học sinh trong lúc nghỉ hè có lơi là học tập hay không.

Chúc Thanh Thần ở thời cổ đại cũng làm giáo viên, chẳng khác mấy ở thời hiện đại này, đơn giản là những chuyện đó, giám thị kiểm tra và sửa lỗi, thầy Cao đơn giản nói một lần cho cậu, cậu liền nhanh chóng bắt tay vào làm.

Chiều hôm nay, còn có bài kiểm tra cuối cùng, môn tiếng anh.

Chúc Thanh Thần ôm mặt, nghe tiếng anh phát trên radio, thở dài nói với hệ thống: “Học sinh hiện đại cũng quá vất vả đi, còn phải học cái này.”

Hệ thống hỏi: “Người cổ đại các người muốn học không?”

“Ừm…” Chúc Thanh Thần nghĩ nghĩ một lát, “Phượng Tường Thành có chợ chung, ta cùng Lý Việt thường xuyên chạy đến mua đồ cùng người Tây Vực, ta cũng sẽ nói hai câu với bọn họ.”

“Hai câu nào?”

“"Ta muốn cái này", ‘không không không, cái này, cái này’, còn có ‘bao nhiêu tiền’.”

“Nếu các người lúc đó nổ lực thêm chút nữa, thống nhất thiên hạ, bọn họ cũng không cần học tiếng Anh.”

“…” Chúc Thanh Thần nghẹn một chút, “Nên ăn khổ vẫn là cần ăn đi.”

Không bao lâu sau, phần thi nghe kết thúc, bài thi vẫn còn dư lại một trăm phút nữa mới xong.

Chúc Thanh Thần buồn chán lắc chân, đếm kim đồng hồ.

Làm giám thị hai ngày, cậu đã đem học sinh trong lớp đếm qua một lượt, bao nhiêu học sinh nam, bao nhiêu học sinh nữ, bao nhiêu tóc ngắn, bao nhiêu tóc dài, đếm đến rõ ràng.

Còn dư thời gian mà viết một sách luận, hai bài thơ dài, còn có ba bài thơ ngắn.

Nhân tiện còn ảo tưởng một chút, nếu Lý Việt xây cho cậu một cung điện lớn bằng ba phòng học này, cậu nên bài trí như thế nào.

Nói tóm lại, đều đem những chuyện có thể làm, làm qua một lượt.

Thật sự không có việc gì làm, thế là Chúc Thanh Thần lại triệu hồi hệ thống: “Hệ thống, cho ta xem phim hoạt hình.”

Hệ thống cự tuyệt: “Không được, ngươi hiện tại đang làm nhiệm vụ, không thể phân tâm.”

“Chính là bọn họ ngoan như vậy. Ta đã làm giám thị hai ngày rồi, ta muốn xem phim hoạt hình! Ta muốn xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám! Ta muốn xem biệt đội Paw Paw!”

Hệ thống bị cậu phiền đến không chịu nổi: “Được, được đi, nhưng chỉ có thể xem một tập.”

“Tuyệt vời!”

Hệ thống đem màn hình điện tử chính mình hiện ra, ngừng trước mặt cậu.

Chúc Thanh Thần lại giống một đứa trẻ nghiện phim hoạt hình, suốt hai ngày cậu đã xem xong ba mùa của phim hoạt hình giáo dục mầm non.

Sau khi bộ phim hoạt hình giáo dục mầm non được chiếu xong, vô số dòng chữ “có thể bạn cũng thích” hiện lên cuối màn hình. Tất cả chúng đều được Chúc Thanh Thần tâm tâm niệm niệm, cho nên hiện tại cậu đang theo vài bộ hoạt hình cùng lúc.

Tất cả đều rất đẹp! Cậu tuyên bố, phim hoạt hình chính là phát minh vĩ đại nhất của thời hiện đại!

Một ký chủ không tiền đồ như vậy, hệ thống càng xem cậu càng thấy phiền: “Đã thống nhất rồi, chỉ một tập thôi đó.”

Chúc Thanh Thần hai tay ôm mặt: “Ta biết.”

Kết qủa là cho đến bài thi kết thúc, Chúc Thanh Thần mới ôm phiếu trả lời, trở lại văn phòng.

Thầy Cao hỏi cậu: “Tiểu Chúc, đi ăn cùng không?”

Chúc Thanh Thần nói: “Tôi chờ thêm chút nữa, hiện tại căng tin có chút đông.”

Và cậu cũng không thích ăn đồ ăn của căng tin trường.

Thời hiện đại này mọi thứ đều tốt, chỉ có đồ ăn không ngon lắm, kể từ khi đến đây cậu đã đói hai ngày rồi, người đều muốn gầy.

Ai, sinh hoạt thật không dễ dàng gì, Tiểu Chúc thở dài.

Thầy Cao cười nói: “Cậu cái tiểu ngốc này. Không đi nhà ăn, chúng ra bên ngoài ăn. Gần trường có một quán đồ Quảng Đông mới mở, giá cũng không đắt, cậu vừa tới nơi này cũng không cần ăn uống tiết kiệm như vậy.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn ông: “Đồ ăn Quảng Đông ngon không? Có ngon hơn căng tin trường không?”

“Ăn ngon, ăn rất ngon.” Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, thầy Cao có chút đau lòng, cho rằng mấy ngày ngay cậu làm việc vất vả.

Tất cả giáo viên lớp cao trung năm cuối đều cùng nhau ăn tối, Chúc Thanh Thần đi cùng xe với thầy Cao.

Chúc Thanh Thần mở cửa cũng không biết mở, dây an toàn cũng chẳng biết thắt, mài mò nửa ngày chẳng xong, ngây ngốc mà nhìn thầy Cao.

Thật là một đứa trẻ đáng thương, thầy Cao càng thêm đau lòng.

Thầy Cao quan tâm sinh hoạt thường ngày của cậu: “Cậu hiện tại ở trong căn hộ của giáo viên đúng không?”

“Ừm.”

“Hiện tại cũng chẳng có nhiều chổ cần tiêu tiền, cậu muốn ăn uống cái gì, đi nơi nào chơi, có thời gian rãnh liền đi đi, không cần tiết kiệm như vậy.”

“Ừm ừm.”

“Cuối tuần nếu rãnh thì đến nhà tôi ăn tối.”

“Ừm ừm ừm.”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Chúc Thanh Thần vang lên.

Cậu lấy di động từ trong túi ra, không quá thuần thục mở khoá, ấn mở trò truyện nhóm.

Các giáo viên khác @ cậu trong nhóm.

[@Tiểu Chúc không phải tiểu trư Tiểu Chúc chúng tôi muốn gọi trà sữa. Hiện tại liền đặt hàng, lát nữa đến quán ăn là có thể nhận được. Cậu có muốn uống gì không?]

Trà sữa?

Chúc Thanh Thần nhớ lại, Lý Việt từng đến một vùng thảo nguyên phía Tây Bắc cùng dân du mục đánh trận, thời điểm trở về còn mang cho cậu trà sữa cùng ván sữa, cảm thấy hương vị cũng không phải quá ngon.

Cậu vừa định từ chối, thầy Cao đã ấn nút ghi âm: [Đi ăn món Quảng Đông còn uống trà sữa gì? Uống Phổ Nhĩ.]

Nhưng giây tiếp theo, ông lại bổ sung: [Quên đi, gọi cho Tiểu Chúc một ly, gọi một ly lớn!]

Chúc Thanh Thần: “?”

Ta không phải, ta không có.

[Lúc ấy nhà trường nói cho Lão Cao mang lớp thêm một năm, ông còn chẳng hài lòng.]

[Chậc, Lão Cao nhanh như vậy liền bảo vệ con thơ.]

[Được rồi, tôi sẽ gọi cho Tiểu Chúc một ly trà sữa chiêu bài của quán, size lớn.]

Chúc Thanh Thần phản ứng lại, một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt màn hình, chậm rì rì nhấn chữ “Cảm ơn”.

Chờ đến khi cậu gửi dòng “cảm ơn”, tin nhắn trong nhóm đã tăng lên “99+”.

Chúc Thanh Thần gãi gãi đầu.

Có vẻ như cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước để có thể hoà nhập vào xã hội hiện đại.

Hệ thống thật bất đắc dĩ: “Sao ngươi còn trẻ mà lại già như vậy?”

Tuổi thì đúng là còn trẻ, nhưng thời đại đã quá lão.

Nhóm người đến nhà hàng Quảng Đông mới mở, thầy Cao dẫn Chúc Thanh Thần đi vào, bảo cậu ngồi gần ông, còn giúp cậu tráng sạch bát đũa.

Chúc Thanh Thần thụ sủng nhược kinh: “Cám ơn ngài.”

Thầy Cao nói: “Bọn họ đều rất biết ăn, lát nữa tôi phụ trách chặn bọn họ lại, cậu phụ trách ăn uống nhiều vào.”

“Vâng….vâng.”

Đồng nghiệp đưa trà sữa cho cậu, Chúc Thanh Thần bắt chước bộ dáng của họ, đem ống hút chọc vào cái ly, thử hút một ngụm.

Giây tiếp theo, đôi mắt của Chúc Thanh Thần mở to, ngồi thẳng lưng.

Thật ngon a!

Cảm giác cả người đều muốn thăng hoa!

Cậu nhanh chóng hỏi hệ thống: “Tiền lương ta nhận được ở nơi này có thể mang về cổ đại không?”

Hệ thống không hiểu nội tình: “Không có khả năng, làm sao vậy?”

Trong đầu Chúc Thanh Thần không ngừng đánh bàn tính, “Tiền lương của ta một tháng ba nghìn, tiền thuê nhà hàng tháng một nghìn, còn lại hai nghìn, một ly trà sữa hai mươi tệ, mỗi tháng còn có thể uống một trăm ly.”

Hệ thống khϊếp sợ: “Ngươi định dùng trà sữa thay cơm à?”

“Không được sao?”