Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 63: Tiểu ngốc

Hoa hồng ẩm ướt

Cho đến kỷ niệm ngày thành lập trường.

Hạ Dữ, ngươi đã tiếp quản thành công việc kinh doanh của gia tộc, mang y cùng đi tham dự.

Tất cả mọi người đều nịnh hót Hạ Dữ, nói điểm số lúc ấy của Trần Hoà Tụng tốt như vậy, hiện tại lại bê bết thành như thế, ngay cả công việc chính thức cũng không có.

Bạn cùng lớp năm đó bị Hạ Dữ bắt nạt, hận sắt không thành thép mà nhìn y, nói y như thế nào có thể nấu cơm giặt giũ cho kẻ đã bắt nạt mình.

Thầy giáo đã về hưu nhìn Trần Hoà Tụng, nặng nề thở dài, phảng phất như đối với y vô cùng tiếc hận, vô cùng thất vọng.

Lúc này Trần Hoà Tụng đã chán nản trầm trọng, y hoảng hốt đi lên khu dạy học, đi vào phòng học cũ, ngồi vào chiếc bàn từng ngồi. Lấy sách học sinh ra, muốn đọc sách học tập.

Nhưng y phát hiện, y chẳng thể hiểu nổi cái gì.

Những từ ngữ đó, những công thức đó giống như đang mở cái mồm đầy máu hướng về phía y, ở trước mặt y bay múa.

Hạ Dữ mang theo các bạn học đến đây tìm y, thấy y đang đọc sách, bọn họ liền không kiêng nể gì mà cười nhạo.

“Trần Hoà Tụng còn muốn tham gia thi đại học cho người lớn tuổi sao?”

“Đừng chiếm vị trí của học sinh nữa. Tay cậu đầy dầu mỡ, đừng làm bẩn sách giáo khoa của người khác.”

Hạ Dữ hai tay cấm túi quần, chờ bọn họ cười đủ rồi mới hướng y vươn tay vẫy vẫy: “Anh, lại đây.”

Trần Hoà Tụng khép lại sách giáo khoá, chậm rãi đứng dậy, từ cửa sổ phòng học....nhảy xuống.Nháy mắt nhảy xuống, y nhìn thấy trong mắt Hạ Dữ hiện lên tia kinh ngạc.

---“Hoa Hồng Ẩm Ướt”

Chúc Thanh Thần: ???

Đây lại là thứ gì?

[Nhiệm vụ ký chủ: trở thành giáo viên chủ nhiệm của Trần Hoà Tụng, đảm bảo Trần Hoà Tụng thuận lợi tham gia kỳ thi tuyển sinh.]

[Độ khó thế giới: Cấp C]

[Khen thưởng nhiệm vụ: 5 điểm giá trị sinh mệnh]

Chúc Thanh Thần biểu tình phức tạp.

“Hệ thống, ngươi sẽ không nói cho ta biết, Hạ Dữ này là ‘nhân vật chính’ đi?”

“Ừ, hắn chính là nhân vật chính.”

Chúc Thanh Thần ôm ngực: “Được rồi, đừng nói nữa, ta đã biết.”

Vì Hạ Dữ là công chính, diễn biến sau này của câu chuyện này chắc chắn chính là vai chính công cảm thấy vô cùng hối hận, quỳ xuống xin lỗi Trần Hoà Tụng.

Sau khi trãi qua một thời gian “hoả táng tràng”, Trần Hoà Tụng liền tha thứ cho hắn, hai người liền ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau, cuối cùng trở thành một đôi thần tiên quyến lữ.

Về phần lý do công chính làm như vậy, chắc chắn lại bởi vì “hắn không biết cách yêu” đi.

Chúc Thanh Thần giãy giụa, bò đến mép giường thò đầu ra ngoài: “Oẹ—“

Tiểu quang cầu nhảy lên trên lưng cậu, tạm xem như giúp cậu vỗ vỗ lưng.

“Ta không làm được nữa…” Chúc Thanh Thần tức giận, “Ta lại muốn chết.”

Hệ thống nhanh chóng bật đèn cho cậu: “Thế nào rồi? Phòng vệ sinh ở bên tay trái, ngươi có muốn….”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chùm đèn sáng rực trên trần nhà: “Đây là cái gì? Trời đã sáng rồi?”

“Đây là đèn điện, hiện tại chúng ta đang ở thế giới hiện đại, thế giới đầu tiên là dành cho người mới, giống hoàn cảnh sống trước đây của ngươi. Hiện tại chúng ta mới chính thức tiến vào thế giới nhiệm vụ, khoa học kỹ thuật phát triển, còn có rất nhiều thiết bị công nghệ cao. Ngươi vừa phải thích ứng vừa phải làm nhiệm vụ.”

Chúc Thanh Thần ôm đầu, yếu ớt lên tiếng: “Không được, đèn này quá sáng, chiếu đến ta chóng mặt, lại muốn nôn.”

“Mau mau mau, phòng vệ sinh bên cạnh, ngươi vào phòng vệ sinh nôn đi.”

“Được.”

Chúc Thanh Thần rời giường, đi chân trần, mất nửa ngày mới biết cách mở cửa.

Cửa phòng mở ra, cậu lập tức theo chỉ dẫn của hệ thống vọt vào phòng vệ sinh, chuẩn bị nôn mửa.

Giây tiếp theo lại kinh hoảng bỏ chạy.

“A! Đây là loại quái vật gì? Tại sao nó còn đuổi theo ta? Cứu ta với!”

Chúc Thanh Thần lao nhanh đến mức chỉ lưu lại một tàn ảnh, phóng lên giường, dùng chân bọc mình kín kẽ, bò vào phía trong: “Đừng tới đây! Kiếm của ta đâu rồi?!”

Một con robot hút bụi lắc lư theo sau tiến vào, “Đang làm việc…”

Chúc Thanh Thần trùm chăn kín người, áp vào tường, hoảng sợ mà nhìn vật kia trên mặt đất đang tới lui dọn dẹp.

“Đây là thứ gì?” trong đầu Chúc Thanh Thần nhanh chóng vận chuyển, không có trong “Sơn Hải Kinh”, “Bảo Phác Tử” cũng không có, “Hoài Nam Tử” càng không có!”

(Julyyy: nói chung đều là sách á

Sơn Hải Kinh: tập hợp các câu chuyện kỳ lạ và phi lý cùng bộ sưu tập các hiện vật tự nhiên và quý hiếm.

Bảo Phác Tử: hệ thống lý thuyết về các vị thần tiên của đạo giáo.

Hòai Nam Tử: có nội dung đa dạng về chính trị, triết học, thiên văn, địa lý, thiên nhiên, sức khoẻ và quân sự. Nó còn tích hợp tư tưởng của các học giả thời Tiền Tần, chủ yếu là Đạo giáo và Lão Trang, tiếp thu Nho giáo và Âm Dương.)

Hệ thống cố gắng giải thích cho cậu: “Đây là robot hút…”

Chúc Thanh Thần sợ đến mức bò khắp giường, không ngừng loạn kêu: “A! Nó đến đây!”

“Đây là…”

“A!”

Hệ thống đem âm lượng chính mình kéo hết mức, tự biến mình thành cái loa: “Câm mồm cho ta nói! Đây là robot hút bụi! Nó có nhiệm vụ dọn dẹp sàn nhà! Nó giống như gã sai vặt phụ trách vẫy nước quét sân thời đại của ngươi vậy.”

Chúc Thanh Thần nước mắt lưng tròng: “Thật không? Nhưng nó thoạt nhìn không giống con người. Con người cũng phẳng như vậy sao?”

Hệ thống hướng cậu giải thích: “Là robot, là máy móc do con người chế tạo ra.”

Chúc Thanh Thần hít hít cái mũi: “Ta biết, mộc lưu ngưu mã….lưu ngưu mộc mã….ngưu ngưu mộc mã….”

Hệ thống bất đắc dĩ: “Là mộc ngưu lưu mã.*”

(Julyyy: mộc ngưu lưu mã là công cụ vận chuyển ngũ cốc dưới thời Tam Quốc do Gia Cát Luọng chế tạo ra.)

“Đúng, đúng, ta chính là muốn nói cái này.” Chúc Thanh Thần nước mắt lưng tròng mà gật đầu: “Vậy tại sao nó lại đuổi theo ta?”

“Nó không đuổi ngươi, phía trước có đường trống nó liền tiến lên phía trước, đυ.ng vào đồ vật nó sẽ lui về sau.”

“Thật không? Vậy nó có cắn ta không?”

“Nó cũng không phải chó, nó cắn ngươi làm gì?”

“Nhưng ta sợ nó.” Chúc Thanh Thần bò đến đầu giường, tuỳ tiện cầm một cuốn sách lên, chặn đường đi của robot hút bụi.

Robot gặp chướng ngại, quả nhiên lui về sau.

Chúc Thanh Thần đem quyển sách để phía sau nó, nó lại xoay một vòng.

Chúc Thanh Thần lấy thêm một quyển sách chặn cả hai bên, robot qua lại hai bên vài lần, cuối cùng cũng từ một bên thoát ra ngoài.

“Oa!” Chúc Thanh Thần phát ra một âm thanh thiếu kiến thức.

Hệ thống bất đắc dĩ: “Ngươi hiện tại không muốn nôn nữa sao?”

“Không.” Chúc Thanh Thần từ trên giường đứng dậy nhìn xung quanh.

Cậu mang dép lê, dùng sức giẫm mạnh, dép lê ma sát phát ra âm thanh soàn soạt.

“Hệ thống, cái này làm bằng gì? Không giống làm bằng gỗ, cũng không giống vải.”

“Cao su thiên nhiên.”

Nghe không hiểu.

Chúc Thanh Thần mím môi, đi đến chổ máy điều hoà, nâng tay để trước máy điều hoà vẫy vẫy, sau đó nhanh chóng thu tay: “Lạnh quá, hệ thống, đây là cái gì?”

“Điều hoà, có tác dụng làm lạnh không khí, giải nhiệt, thần thanh khí sảng. Cùng khối băng đặt trong phòng cổ đại các ngươi dùng không khác gì nhau.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần gật đầu, xem như đã hiểu, kiểng chân tiến lại gần máy điều hoà.

Sau khi cảm nhận gió lạnh thổi trong chốc lát, Chúc Thanh Thần chuẩn bị ra khỏi phòng khám phá một phen.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu ra.

Bên ngoài tối đen như mực, Chúc Thanh Thần hỏi: “Hệ thống, bên ngoài không có đèn điện sao? Làm sao bật lên?”

Hệ thống đáp: “Bức tường bên trái ngươi.”

“Ồ.” Chúc Thanh Thần đưa tay ra, mò mẫm trên tường bật công tắc.

Giây tiếp theo, căn phòng được thắp sáng như ban ngày.

Căn hộ này không lớn, có một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một phòng tắm, phòng khách cùng phòng bếp thông với nhau.

Chúc Thanh Thần cẩn thận đi ra ngoài, sờ sờ tủ lạnh: “Hệ thống, đây lại là cái gì?”

Sờ sờ lò vi sống: “Hệ thống, còn cái này?”

Lại chạm vào TV: “Hệ thống…”

Hệ thống bị cậu phiền đến khó chịu: “Cho ngươi một cái tên là bút công năng, chính mình tự tra.”

“Ồ.” Chúc Thanh Thần dùng ngón tay chọc chọc TV.

Sau đó bên tai cậu liền truyền đến giọng nói điện tử: “TV, có thể dùng để xem các chương trình…”

Đêm khuya, Chúc Thanh Thần không ngủ, hết chọc chổ này lại chọc chổ kia.

Âm thanh điện tử không ngừng vang lên khắp nơi trong phòng.

“Tủ lạnh, dùng để bảo quản thực phẩm.”

“Lò vi sóng, có thể hâm nóng thức ăn.”

“Ghế sô pha vải, dùng nghỉ ngơi.”

Chúc Thanh Thần chọc chọc chính mình, giọng nói điện tử dừng lại một lúc, giống như không phân biệt ra: “Ờ…ờ….”

Hệ thống nhàn nhạt lên tiếng: “Tiểu ngốc, tiểu ngu ngốc nhất thế giới.”

Chúc Thanh Thần: “…”

Cậu đem tất cả vật trong nhà đều chọc qua một lần, hiểu được đơn giản chút công năng của nó, cuối cùng đi đến cạnh rèm cửa, kéo ra.

Giọng nói điện tử tiếp tục vang lên: “Rèm cửa, tác dụng cản ánh sáng và bảo hộ sự riêng tư….”

Nó còn chưa nói xong, Chúc Thanh Thần đã bị khung cảnh bên ngoài doạ sợ ngây người, hai mắt trợn to.

Căn phòng của cậu tựa như đang ở trên tầng mây, cao ngất ngưỡng.

Nhìn xung quanh, cây cói và đồ vật bên dưới đều thật nhỏ bé.

Tuy nhiên, có rất nhiều toà nhà cao hơn căn phòng của cậu, ánh đèn rực rỡ, tựa như những vì sao rực rỡ trên bầu trời, phồn hoa náo nhiệt.

Chúc Thanh Thần ghé vào cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà nhìn khung cảnh bên ngoài, cảm thán: “Có thể khai sáng ra thời đại thịnh vượng như vậy, thật không tầm thường.”

Cậu quay đầu, đầy mong chờ nhìn về phía hệ thống: “Thế giới của ta và Lý Việt, thế giới của Bùi Tuyên và Liễu Ngạn liệu thêm mấy ngàn năm nữa, cũng sẽ giống như thế giới này sao?”

“Sẽ.”

“Vậy những việc chúng ta làm cùng không tính là vô ích.”

Chúc Thanh Thần quay đầu, dùng đầu ngón tay chạm vào ánh đèn đường phản chiếu trên cửa kính, nở một nụ cười ngọt ngào.