Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 61: Kết thúc thế giới 1

Sau khi u ám thụ nhảy xuống thành lầu

Sai dịch ngẩng đầu, nhanh chóng hành lễ: “Bùi đại nhân.”

Bùi Tuyên đi đến trước mặt bọn họ nói: “Ta theo lệnh bệ hạ đến xem Kính Vương, các người có thể ra ngoài nghỉ một lát.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Sai dịch ân cần nhắc nhở: “Người này hiện tại điên thật rồi, đại nhân cẩn thận.”

Bùi Tuyên đáp: “Không cẩn mở khoá, ta đứng ngoài cửa nói chuyện.”

“Tuân lệnh.”

Hai tên sai dịch lui ra ngoài, Bùi Tuyên quay đầu về phía cửa phòng giam xem Kính Vương.

Kính Vương cũng chẳng dám trước mặt y kêu gào, lúc Bùi Tuyên quay đầu nhìn hắn, hắn liền co rút vào trong góc.

Bùi Tuyên từ trong tay áo lấy ra một phong mật chỉ: “Ta tới đây để tuyên thủ dụ của bệ hạ. Trọng phạm Phó Văn Châu ngày mai hành hình chém đầu, sau khi chém thi thể đem thiên đao vạn quả đưa vào hỏa táng tràng.”

Là hoả táng tràng thật sự.

Nói nhiều “hoả táng tràng” như vậy cũng nên đến thật một lần đi?

Kính Vương sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất.

Vào thời đại này, hoả táng tràng có nghĩa là nghiền xương thành tro, không được siêu sinh.

Hắn muốn hỏi hoàng đế, làm sao có thể đối xử với hắn như vậy nhưng nghĩ đến kiếp trước, hắn cũng đối xử như thế này với hoàng đế.

Không hỏi nên lời được.

Bùi Tuyên phớt lờ hắn, quay người rời đi.

Ngày mai là Quỳnh Lâm Yến, song hỷ lâm môn, y còn muốn cùng sư huynh đi thử y phục.

Khi y rời đi, trong ngục giam liền truyền đến tiếng thét chói tai của Kính vương: “Không! Ta là hoàng đế! Bùi Tuyên, người trở lại đây!”

Bùi Tuyên không quay đầu đi thẳng khỏi phòng giam, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp người y.

---

Sáng hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Kính Vương đã bị đưa đến pháp trường chém đầu.

Chúc Thanh Thần còn không có ăn điểm tâm sáng, sợ ăn không ngon, đi qua nhìn thoáng liền rời đi.

Nói đến cũng lạ, bầu trời nguyên bản còn u ám như sắp có mưa, sau khi kết thúc hành quyết mặt trời liền ló dạng.

Hôm nay cũng là Quỳnh Lâm Yến.

Cao trung tiến sĩ mặc quan phục thanh y, cùng nhau vào cung dự yến hội.

Mặt trời sáng rực rỡ, mẫu đơn thược dược nở rộ trong vườn.

Chúc Thanh Thần mặt hồng y quan phục như thường lệ với một bông mẫu đơn to đẹp được cài trên ô sắc quan mũ.

Trước khi yến hội bắt đầu, cậu đã uống hai chung rượu, lúc này hai má đỏ bừng, chống đầu nhìn bọn học sinh người tới người đi, lại đây vấn an kính rượu.

Các vị lão Học quan cũng mặc quan phục, đầu đội hoa, vui cười hớn hở trò chuyện cùng bọn học sinh.

Chúc Thanh Thần lần này không trốn rượu kính, một người cũng không cự tuyệt, chỉ cần là rượu học sinh kính cậu đều uống.

Các vị lão Học Quan lay lay cậu một chút: “Kiềm chế chút đi.”

Chúc Thanh Thần cười híp mắt: “Ta biết.”

Sau khi uống rượu, Chúc Thanh Thần cầm kéo đem hoa tươi cắt xuống, từng đoá từng đoá cài lên đầu bọn học sinh.

Mỗi người một bông.

Hơn nữa ai đến cũng dặn dò.

“A Tuyên, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, không cần đắn đo nhiều.”

“Ngạn Nhi, như bây giờ đã tốt, phu tử rất yên tâm về ngươi.”

“Tống Phong, vi sư đã xoá bỏ thân phận nô tịch của ngươi, cứ từ từ đến, không sao cả.”



Trước đình khảo ngày đó, Chúc Thanh Thần cũng như vậy, mỗi người một câu dặn dò.

Hôm nay cùng ngay đó lại không giống nhau.

Chúc Thanh Thần ngà ngà say nhìn bọn họ, trong lòng thật luyến tiếc.

Yến hội kéo dài đến tối.

Cung nhân cầm nến thắp đèn l*иg thạch đá trong hoa viên.

Đèn cung sáng như ban ngày, chiếu đến bông hoa mẫu đơn trên mũ Chúc Thanh Thần thêm phần rực rỡ.

Chúc Thanh Thần đã uống nhiều rượu, say khướt, bảo bọn học sinh yên lặng lưu lại bên người mình một lát.

Cậu chống đầu nhìn xuống.

Bọn học sinh nói nói cười cười, tự do tự tại.

Bùi Tuyên cũng say. Trong nhà y rõ ràng kinh doanh tửu phường, tửu lượng lại không bằng ai.

Y say rượu liền ầm ĩ, nhất quyết kéo tay Liễu Ngạn quỳ xuống đất, muốn cùng kết nghĩa huynh đệ.

“Liễu sư huynh, ngươi đối với ta thật tốt, ta không có cách nào báo đáp ngươi! Từ hôm nay trở đi, ta với ngươi kết làm huynh đệ.”

Bùi Tuyên rót hai chung rượu, tự mình cầm một chung, một chung khác đưa cho Liễu Ngạn.

Liễu Ngạn cùng y quỳ trên mặt đất, hắn đỡ trán, quay đầu không dám nhìn thẳng, biểu tình sống không còn luyến tiếc.

Quá mất mặt, mọi người đều đang nhìn bọn họ.

Bùi Tuyên còn không ngừng lải nhải: “Kể từ hôm nay ta cùng Liễu Ngạn kết làm huynh đệ khác họ! Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng nằm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”

Liễu Ngạn bịt lỗ tai lại.

Như này cũng quá xui xẻo đi, cái gì sống cái gì chết a?

Liễu Ngạn vươn tay, dùng sức nhéo y một cái.

Bùi Tuyên hiểu rõ: “Ta biết Liễu sư huynh không muốn làm đệ đệ! Ta đến làm đệ đệ!”

Liễu Ngạn nghẹn lời: “…”

“Ta sẽ đối xử chân thành với huynh trưởng, ta….ta bảo hộ huynh trưởng!"

Trạng Nguyên lang nghèo từ, hai tay cầm chung rượu, ngẩng đầu một ngụm uống cạn.

Bùi Tuyên uống xong rượu, quay đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Ngạn.

Liễu Ngạn bất đắc dĩ nâng chung: “Ta cũng thế.”

Bùi Tuyên cười ngây ngốc, hướng về Liễu Ngạn ợ một cái, mùi rượu hung đến Liễu Ngạn không chịu nổi.

Liễu Ngạn cau mày, đẩy y ra.

Chúc Thanh Thần mỉm cười, xoay đầu hướng nhạc sư phất phất tay: “Làm phiền các ngươi, cho ta mượn nguyệt cầm dùng một lát.”

Chúc Thanh Thần ngồi sụp xuống, ngồi xếp bằng giữa các vị lão Học Quan, mắt say mông lung, ôm đàn trong người, đầu ngón tay gãi dây đàn.

Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên giống như tiếng mưa phùn.

Tất cả học sinh đều an tĩnh, quay đầu nhìn cậu.

Chúc Thanh Thần nhắm mắt, gảy dây đàn, nhẹ giọng xướng lên, âm thanh thanh thuý.

“Họ treo cao trên bảng vàng là có thật, rõ ràng là một cành xuân đã gãy.”

“Bồng danh chợt tiếp đôi thần tiên quyến lữ, sông biển lại trở về cày ruộng câu cá cho người.”

“Chín vạn đao nâng đôi cánh, mười năm vất vả trong gió bụi.”

“Khi thái bình công đạo, chẳng nhận ra Long Môn là hiểm tân.”*

(Julyyy: Cập đệ hậu tác – Viên Hạo. Mình lười tìm nghĩa rồi, nhưng mình đã cố gắng dịch sát sát. Cả nhà thông cảm giúp nha.)

Một bài thơ hợp với tình cảnh này.

Hoa viên phụ cận có một toà tháp cao, hoàng đế đứng trên tháp nhìn Chúc Thanh Thần gảy đàn.

Chúc Thanh Thần không mở mắt, gảy lên một âm cuối cùng.

“Hệ thống, đi thôi.”

Julyyy: vậy là thế giới này kết thúc rồi, tạm biệt Bùi Tuyên, tạm biệt Liễu Ngạn. Chương này hai bạn trẻ kết nghĩa huynh đệ, đảng CP của hai bạn bỏ bốn lên năm xem như là đã thành đôi đi nha.

Thế giới sau: hiện đại, còn ức chế hơn thế giới này nhiều, ít ra thế giới này còn có Trần nương tử thương Bùi Tuyên. Thế giới sau mẹ của thụ chính nguyên tác hãm kinh khủng.