Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 50: Đương nữ tế

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Cũng không đến nổi ‘lớn tuổi’ như vậy đi?

Chúc Thanh Thần cuối cùng nói: “Còn nữa, ngươi lớn lên anh tuấn, y xấu xấu, giống như một tiểu cẩu rơi vào bếp lửa, khí chất xa xa không bằng ngươi. Ngươi không đương Thám Hoa, ai đương nổi Thám Hoa?”

Chúc Thanh Thần lời trên trời dưới đất gì đều lấy ra an ủi hết, giống như còn rất hữu hiệu, Liễu Ngạn sắc mặt hơi hoà hoãn.

Chúc Thanh Thần sờ sờ đầu hắn: “Ngoan.”

Lúc này, Bùi Tuyên vội vàng dẫn xe ngựa lại đây, đi đến trước mặt bọn họ: “Phu tử, sư huynh, mau lên xe ngựa, bên ngoài nóng lắm, cẩn thận say nắng.”

Chúc Thanh Thần vén ống tay áo, nhanh nhẹn bò lên xe, gọi Liễu Ngạn nhanh đi lên.

Liễu Ngạn trừng mắt liếc nhìn Bùi Tuyên một cái cuối cùng, cùng phu tử cùng nhau lên xe.

Bùi Tuyên mê mang, căn bản không hiểu tại sao sư huynh trong ngày trọng đại như vậy lại sinh khí.

Liễu Ngạn cảm thấy y thật phiền, ngồi ổn định liền nói với Chúc Thanh Thần: “Đa ta phu tử khai sáng, học trò đã minh bạch. Trạng Nguyên chi vị, đại khái cũng chỉ có y như vậy đến đảm đương, thay đổi thành một người khác, đã sớm bị học trò bóp chết.”

Bùi Tuyên: ?

Y không thể tin tưởng quay đầu lại, sờ sờ cổ chính mình.

Sư huynh muốn bóp chết y?!

Chúc Thanh Thần hướng y xua xua tay: “Không nói đến ngươi, nói chính là một Trạng Nguyên khác.”

“Ồ.” Bùi Tuyên quay người tiếp tục đánh xe.

(Julyyy: thấy đoạn này giống ngốc nghếch công × ngạo kiều thụ quá a. Thuyền hơi sai trái, nhưng Liễu Ngạn là gu thụ mình thích đọc a: mỹ nhân, nhỏ tuổi, thư sinh.)

Kỳ thi đình kết thúc không lâu, bảng cáo thị dán tới, tin tức liền truyền khắp Vĩnh An Thành.

Bùi Tuyên đánh xe ngựa, còn không có rời khỏi con đường dài trước cổng cung, bá tánh vây xem khắp hai bên đường, muốn chiêm ngưỡng phong thái của Trạng Nguyên Lang và Thám Hoa Lang.

Chúc Thanh Thần vòng tay qua bả vai Liễu Ngạn: “A Tuyên, ngươi đánh xe. Thám Hoa Lang của chúng ta phẩm mạo đoan chính, gia thế lại tốt, thực dễ bị người ta bắt đi, cần phải giấu kín.”

Bùi Tuyên khó hiều: “Bắt? Ở đây? Sư huynh đã là quan viên triều đình. Ai dám cả gan bắt mệnh quan triều đình giữa thanh thiên bạch nhật?”

Trạng Nguyên Lang vùi đầu khổ học, một chút phong tục nhân tình cũng không hiểu.

Chúc Thanh Thần giải thích: “Bị người ta chộp đi đương nữ tế a?”

Vừa vặn lúc này, một công tử trẻ tuổi đứng trước cáo thị hô lớn: “Ta trúng!”

Hắn vừa dứt lời, bốn cái gia đinh đem công tử trẻ tuổi nâng lên, nhét vào trong xe ngựa bỏ chạy.

Thậm chí còn không lưu lại một bóng dáng.

Tốc độ nhanh đến mức Chúc Thanh Thần tắm tắc khen ngợi.

Lúc này, một tiểu cô nương đẩy đám người ra, hướng Bùi Tuyên ném một túi thơm.

Bùi Tuyên còn đang đánh xe, thời điểm túi thơm ném lên người, y như nhận một củ khoai lang bỏng tay, luống cuống tay chân, không biết làm gì.

Liễu Ngạn ‘phạch’ một tiếng, kéo rèm xe: “Còn không mau đi? Ngươi còn hưởng thụ, chờ thu thêm mấy cái?”

“Sư huynh, ta không có!” Bùi Tuyên hai tay cầm túi thơm, giống như cầm kinh Phật, không có chút tạp niệm nào.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ vai y: “Ta tới đánh xe, ngươi nhanh nhanh vào trong.”

“Vâng.” Bùi Tuyên chui vào, “Học trò sẽ bảo vệ sư huynh.”

Chúc Thanh Thần mỉm cười, xắn tay áo cầm lên dây cương.

Mọi người nhìn thấy Bùi Tuyên đi vào, có chút tiếc nuối.

“Trạng Nguyên Lang đâu?”

“Ra ngoài xem xem.”

“Như thế nào đã trốn rồi?”

Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng vung dây cương: “Nơi này không có Trạng Nguyên Lang, cũng không có Thám Hoa Lang. Chỉ có Chúc lão Học Quan lớn tuổi, khụ khụ, nhường đường chút! Nhường đường chút! Chúc lão Học Quan vội về nhà dùng cơm.”

Đột nhiên trong đám người truyền đến âm thanh: “Chúc Học Quan còn chưa có hôn phối! Chúc Học Quan còn là phu tử của Trạng Nguyên Lang cùng Thám Hoa Lang!”

Chúc Thanh Thân: Ối

Một dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng cậu.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chúc Thanh Thần chính diện nghênh đón một quả đào nện trúng đầu, cả người đều lung lay.

“A—“

Trong đám người truyền đến âm thanh nho nhỏ: “Ôi không, nhắm không trúng.”

Quả đào rơi xuống dừng trên vạt áo, Chúc Thanh Thần ôm đầu: “Gϊếŧ người, đây chính là mưu hại quan viên triều đình.”

Hệ thống theo phía sau cậu: “May mắn nơi này còn chưa có tiến cử sầu riêng.”

Chúc Thanh Thần xoa xoa cái trán: “Sầu riêng gì?”

“Chính là nó.” Hệ thống hiển thị hình ảnh trên màn hình điện tử nhỏ cho cậu.

“Cái gì sầu riêng, này không phải lưu tinh chuỳ* sao?

(*) hình như là chày băng ấy.

Chúc Thanh Thần bổng cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu sắp chết rồi a.

Giá xe ngựa từ từ chen qua đám đông.

Nguyên bản chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ liền có thể đi xong, kéo đến nửa canh giờ.

Trước đem Liễu Ngạn đưa về Liễu phủ.

Liễu phủ đã nhận được tin tức, bây giờ đã treo lụa đỏ chúc mừng.

Gia đinh người hầu, đều cao hứng đứng ngoài cửa nghênh đón thiếu gia hồi phủ.

Liễu Ngạn xuống xe, mẫu thân hắn lập tức đi tới: “Ngạn Nhi, vất vả rồi! Đói bụng không?”

Liễu Ngạn nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân, phụ thân đâu? Tại sao người không ra tới? Còn sinh khí vì đêm qua nhi tử trèo cửa sổ sao?”

“Không có.” Liễu phu nhân mỉm cười, hạ giọng đáp: “Lão gia nghe nói Bùi Tuyên là Trạng Nguyên, ngượng ngùng không dám ra ngoài gặp Trạng Nguyên, tránh ở trong.”

Liễu Ngạn hướng bên trong nhìn.

Quả nhiên, Liễu lão gia tóc hoa râm, ngồi trong đại sảnh, lo lắng bị Bùi Tuyên nhìn thấy còn hướng bên trong tránh né.

Đêm qua, Liễu lão gia ngăn cản Liễu Ngạn, không cho hắn đi Kính Vương Phủ tìm người.

Hôm nay thi đình, Bùi Tuyên được khâm điểm làm Trạng Nguyên Lang.

Thật sự là có chút….

Hổ thẹn, không dám ra ngoài gặp người.

Liễu gia còn muốn lưu Chúc Thanh Thần cùng Bùi Tuyên ở lại ăn cơm, bất quá Bùi Tuyên muốn về nhà, cũng đành từ bỏ.

Trước khi đi, Bùi Tuyên xuống xe hướng Liễu lão gia hành cái lễ rồi rời đi.

Bùi Tuyên nói: “Kỳ thật khi đó học trò cũng không hi vọng Liễu sư huynh đến cứu. Nguyên bản là học trò không nghe lời khuyên bảo của phu tử, khăng khăng tiến vào Kính Vương phủ. Học trò là bình dân bá tánh, chết không đáng tiếc. Nếu liên luỵ sư huynh, chậm trễ sư huynh thi đình vậy liền không tốt.”

Chúc Thanh Thần lại nói: “Nếu lúc đó Liễu Ngạn không đi cứu ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”

Bùi Tuyên suy nghĩ một chút: “Học trò hi vọng Liễu sư huynh trước chiếu cố chính mình, sau đó mới chiếu cố học trò. Chờ Liễu sư huynh trúng Thám Hoa, lại vì học trò giải oan.”

Chúc Thanh Thần cười cười, sờ sờ đầu y.

Ra khỏi thành, bá tánh vây xem liền ít đi rất nhiều.

Xe ngựa tốc độ cũng nhanh hơn.

Trần nương tử cùng hàng xóm xung quanh đều nhận được tin tức, xa xa nghênh đón.

Trần nương tử tươi cười đầy mặt, nhận lời chúc mừng.

“Ngươi xem như hết khổ. A Tuyên bây giờ thực có tiền đồ, đã thành Trạng Nguyên.”

“Nhớ năm đó, ngươi một người đánh xe lừa, vội vàng dọn rượu cũng vì cho y đọc sách. Tất cả đều đáng giá.”

Trần nương tử nhìn thấy xe ngựa hướng về phía này, nói gì đó với mọi người xung quanh rồi bước tới.

Xe ngựa còn không có dừng hẳn, Bùi Tuyên liền vén rèm xe nhảy xuống.

Mẫu tử hai người gắt gao nắm lấy tay đối phương, Trần nương tử trên mặt còn mang theo tươi cười, hai mắt đã mong lung đẫm lễ: “Tốt, tốt quá….”

Nàng không còn biết nói gì trừ bỏ từ ‘tốt’.

Bùi Tuyên lặng lẽ nắm tay nương không nói lời nào, chờ nương bình tỉnh lại.

Qua một hồi lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, lau lau nước mắt vỗ vỗ Bùi Tuyên: “Sao ngươi lại để Chúc phu tử đánh xe? Không biết trên dưới gì cả?”

Bùi Tuyên thẳng thắng kêu oan: “Phu tử thông cảm nhi tử, nếu nhi tử ở bên ngoài đánh xe đã bị người khác chộp đi làm nữ tế.”

Trần nương tử cười lạnh một tiếng, nhìn y từ trên xuống dưới, không chút lưu tình: “Chỉ bằng ngươi? Ngươi chẳng khác gì tiểu cẩu nhà bên, ai lại thích ngươi?”

Bùi Tuyên nghẹn lời: “…”

Cung nhân không khỏi cười lớn, vây quanh Trạng Nguyên Lang và mẫu thân y đi vào.

Bọn họ nguyên bản đến ban thưởng, Trần nương tử bận trước bận sau lưu bọn họ cùng hàng xóm ăn một bữa cơm.

___

Chúc Thanh Thần ở tửu phường dùng cơm trưa mới giá xe ngựa, lắc lư trở về kinh thành.

Sau thi đình, cậu cũng có thể thu thập một chút rời cung.

Cậu còn tính toán đến Đại Giác Tự dâng lễ tạ thần.

Nhưng Chúc Thanh Thần vừa trở lại hoàng cung, liền bị Dương công công đón đi: “Chúc phu tử, bệ hạ triệu kiến.”

“Hả?” Chúc Thanh Thần nghi hoặc, “Bệ hạ có việc?”

Dương công công đáp: “Hôm nay bệ hạ chủ trì một trận thi đình tựa hồ là say nắng, không được thoải mái, thỉnh Chúc phu tử đến chiếu cố.”

Chúc Thanh Thần cau chặt mày.

Không thoải mái thì đi mời thái y, cậu lại chẳng phải thái y a.

Cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, định thần lại nhìn chung quanh, thấy thái giám đều vây quanh mình.

Julyyy: hôm qua bận, hôm nay mình bù lại nha!!