Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 46: Trọng tội

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Bùi Tuyên lập tức liền phản ứng lại, liền nhân cơ hội đem thư cầm lại đây, giấu vào trong ngực.---

Bùi Tuyên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trước mặt Chúc Thanh Thần, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nấm đấm đặt trên đầu gối.

“Kính Vương cùng Tây Bắc Chấn Uy tướng quân nghi ngờ âm mưu mưu phản, điểm đáng ngờ ngay trước mắt, học trò đã tới trước ngưỡng cửa, không thể cứ như vậy mà đi.”

“Nếu vì tư tưởng sai lầm mà gây phiền toái lớn cho triều đình, chiến loạn tứ phía, bá tánh lầm than, cho dù ngày mai học trò có trở thành Trạng Nguyên, trong lòng cũng không thể yên ổn.”

“Học trò không thể vì được mất của bản thân, huỷ đi đại nghiệp quốc gia, cho nên….”

Cho dù y biết Kính Vương lòng mang ý xấu, cho dù lời dặn của phu tử còn văng vẳng bên tai, y cũng cần thiết phải đi vào xem xét.

Chúc Thanh Thần nhắm mắt lại đưa phong thư cho Dương công công, “Phong thư này, làm phiền Dương công công giao cho bệ hạ, thỉnh cầu bệ hạ phái người tiếp tục tra. Về phần cái học trò này của ta, y cũng là vì triều đình mới có thể….nếu ngày sau, Kính Vương lật lọng….”

Dương công công gật đầu, cầm tay cậu: “Phu tử an tâm, việc này rất trọng đại, lão nô sẽ một năm một mười mà hồi bẩm đến bệ hạ, không dám có bất kì sai sót gì.”

“Được.” Chúc Thanh Thần nhìn về phía Bùi Tuyên, thần sắc hoà hoãn, vỗ vỗ bờ vai y: “Ngươi không sai, là phu tử sai rồi.”

Bùi Tuyên cúi đầu: “Phu tử giáo huấn không sai, học trò xác thực không đủ ổn trọng, vạn nhất bị Kính Vương phát hiện, chỉ sợ liền phải bị Kính Vương gϊếŧ người diệt khẩu.”

Chúc Thanh Thần đứng dậy, đem y nâng lên: “Đi thôi, cũng không biết Kính Vương có hay không chuẩn bị kế sách dự phòng gì, chúng ta hồi học quan phủ thôi.”

“Vâng.”

Dương công công tìm mấy tiểu thái giám lại đây đi theo Chúc Thanh Thần, chính mình tiến cung hướng hoàng đế bẩm báo sự việc.

Chúc Thanh Thần chỉ để lại hai tiểu thái giám đi theo mình, những người còn lại ra khỏi thành đón Trần nương tử lại đây.

Dù sao trong nguyên tác, Kính Vương từng dùng Trần nương tử uy hϊếp Bùi Tuyên, hắn biết Trần nương tử đối với Bùi Tuyên có bao nhiêu quan trọng.

Trần nương tử lòng đầy lo lắng cho Bùi Tuyên, đơn giản thu thập chút hành lý, cỏng theo gương đựng sách của Bùi Tuyên vội vàng đi đến, không ngờ lại đến Học Quan phủ cùng lúc với bọn họ.

Bọn họ ở cửa gặp nhau.

Trần nương tử ôm hành lý chạy chậm về phía trước, nhìn đến khuôn mặt Bùi Tuyên, không nhịn được nước mắt liền rơi xuống dưới.

“Như thế nào lại biến thành như vậy? Bị người đánh?”

Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Tuyên, nói: “Trên đường gặp mấy tên côn đồ, cho nên…”

Trần nương tử đánh mạnh vào vai y: “Xa xa nhìn thấy người, ngươi tránh đi không được sao? Ngươi một hay phải đυ.ng phải, hay là vì ngươi kéo xe lừa cản đường người ta?”

Bùi Tuyên không có trốn tránh: “Không có, nương, nhi tử không đυ.ng phải hắn, hắn một hai nhất quyết muốn tấu ta, ta nào có biện pháp?”

“Thật à.” Trần nương tử vẻ mặt lo lắng, tỉnh táo lại, nhìn thấy Chúc Thanh Thần liền hành lễ: “Chúc phu tử, tiểu tử này lại gây phiền toái cho ngài, thực có lỗi.”

“Không có việc gì.” Chúc Thanh Thần nói: “Những ngày sau đừng quay lại tửu phường, trước cứ ở tạm trong Học Quan phủ.”

“Tốt.”

Chúc Thanh Thần mang theo bọn họ vào phủ, gọi người đưa Trần nương tử an trí ở hậu viện, lại mang Bùi Tuyên vào thư phòng, làm y sớm một chút tẩy rửa nghỉ ngơi.

Bùi Tuyên do dự: “Phu tử, chuyện liên quan đến Kính Vương phủ, khi nào thì có kết luận? Bệ hạ định xử trí Kính Vương sao?”

Chúc Thanh Thần nghiêm túc mà nhìn y: “Hiện tại đây không phải sự tình ngươi nên quan tâm, ngươi hiện tại nên quan tâm chính là thi đình.”

“Nhưng….”

“Ngươi cầm đi Chấn Uy tướng quân phủ danh mục quà tặng, Kính Vương sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, sớm muộn gì cũng nghi ngờ đến ngươi.”

Chúc Thanh Thần vỗ nhẹ gương mặt y.

“Nếu thi đình không như ý, ngươi lập tức sẽ bị phái đến nơi xa xôi nào đó nhậm chức, khi đó Kính Vương sẽ phản công, núi cao đường xa, ta cứu không được ngươi lần thứ hai, ngươi có chết trên đường cũng chưa chắc có thể giúp ngươi nhặt thi thể.”

“Nhưng nếu thứ tự ngươi cao hơn, ở lại kinh thành, nhậm chức học sĩ Lan Đài, Kính Vương sẽ không dám động đến ngươi. Chỉ có như vậy ngươi mới có cơ hội tham tha nhất bổn*, cùng hắn đường đường chính chính tranh luận trong đại sảnh.”

(Julyyy: Chổ này đại khái là triều đình ngày xưa có một bộ phận quan lại có nhiệm vụ đánh giá, kiểm tra rồi viết thành quyển sách nhằm báo cáo cho hoàng đế những quan viên vô đạo đức để luận tội. Chắc vậy á.)

Bui Tuyên thần sắc nghiêm túc, gật đầu: “Học trò hiểu rồi, hiện tại liền đi nghỉ ngơi.”

“Ừ, đi đi.”

Bùi Tuyên lưu lại trong thư phòng, thay y phục bị xé rách trong trận giằng co, rửa mặt đơn giản một phen liền thổi nến, chuẩn bị ngủ.

___

Đêm đen dày đặc, trong viện có một cây đào vừa lúc nở hoa.

Chúc Thanh Thần buộc ngựa dưới gốc cây, tay nắm bội kiếm, khoanh chân ngồi dưới gốc cây, như một vị lão thần hoà nhập vào màng đêm đen.

Gió đêm thổi những cánh hoa rơi xuống, đáp trên vai và tóc Chúc Thanh Thần.

Tiểu quang lam cầu dừng lại trên vai, bồi cậu ngồi trong chốc lát.

Hệ thống còn cho rằng chuyện vừa rồi làm cậu tức giận, vì thế an ủi cậu: “Lần này ngươi làm rất tốt, phản ứng thực mau, cứu được Bùi Tuyên, y căn bản cũng không chịu thương tổn gì.”

Chúc Thanh Thần không nói một lời, hệ thống lại tiếp tục: “Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta sẽ nhắc nhở ngươi về việc cốt truyện tự động sửa chữa.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, cánh hoa đào bay trước mặt khẽ động.

Sau khi thở ra một hơi, cậu nhỏ giọng nói: “Làm ta sợ muốn chết, hệ thống, ta thiếu chút nữa gϊếŧ chết người.”

Hệ thống: ???

“Hả? Ngươi không tức giận à?”

“Vừa rồi đúng là rất giận, nhưng bây giờ hết rồi.” Chúc Thanh Thần vẫn còn sợ hãi, cầm lấy bội kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Trên đó vẫn còn vết máu của Kính Vương.

Chúc Thanh Thần lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, lau lau thân kiếm.

“Thanh kiếm này không phải của ta, ngày mai còn phải trả lại cho thị vệ kia, sẽ không bị ta làm bẩn đi?” Chúc Thanh Thần nâng vỏ kiếm lên, nhắm một mắt hướng vào bên trong nhìn xem, “Bên trong vỏ kiếm không dính máu đi? Nếu rỉ sắt thì làm sao bây giờ?”

Hệ thống: ?

“Vừa rồi ngươi là đang lo lắng về chuyện này?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn bao kiếm, nghĩ nghĩ, sau đó đem hệ thống túm lại đây: “Ngươi có thể biến nhỏ một chút không? Đi vào trong vỏ kiếm lau lau sạch bên trong?”

“…”Hệ thống nghẹn lời, “Đây là lời của con người sao? Ta là hệ thống, không phải chổi!”

“Ngươi không nói cho ta sự tình ‘cốt truyện tự động sửa chữa’, thêm cho ta phiền toái lớn như vậy, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Ngươi giúp ta lau sạch kiếm, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

“….” Hệ thống thà chết không theo, “Ta không cần ngươi tha thứ!”

Chúc Thanh Thần cầm tiểu quang cầu, cường ngạnh muốn nhét nó vào bên trong.

Hệ thống nổ lực giãy giụa, rốt cuộc cũng chưa tiến vào.

Chúc Thanh Thần buông tha: “Ngươi quá béo, vào không được.”

Hệ thống lập tức thu nhỏ lại chui vào, “Ai nói ta vào không được?”

Chúc Thanh Thần nhanh chóng duỗi tay lấp kín bao kiếm: “Lau sạch rồi ra.”

“…”

Hệ thống muốn khiếu nại! Hệ thống muốn đem cậu cáo trạng lên Toà án Xuyên Nhanh!

Cái ký chủ này căn bản không biết cách sử dụng hệ thống hợp lý!

Các ký chủ nhà khác dùng hệ thống để cộng thêm tích phân, mở bàn tay vàng, làm quen cốt truyện.

Chúc Thanh Thần dùng nó để thổi tắt nến, đèn soi đường và làm sạch bao kiếm!

“Thả ta ra ngoài!”

“Lau sạch đi.”

Hệ thống do dự một chút, thành thành thật thật lau sạch vỏ kiếm: “Xong rồi, ký chủ, thả ta ra.”

Chúc Thanh Thần còn chưa tin: “Có thật không?”

“Thật sự! Ta thề với trời!”

“Được rồi.”

Chúc Thanh Thần buông tay, tiểu lam quang cầu bay ra ngoài, cọ cọ mình vào chiếc khăn tay.

Hệ thống hỏi: “Ngươi lo lắng cái này sao?”

Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, con ngựa ta cưỡi cũng là mượn, ngày mai nhất định phải mang trả lại, trước khi trả cần phải cấp nó uy no.”

Mỹ đức hiện đại, trả xe mượn đổ đầy bình xăng.

Mỹ đức cổ đại, trả ngựa cần uy no.

“…” Hệ thống tiếp tục hỏi: “Đã không còn?”

“Không có a.” Chúc Thanh Thần nghi hoặc, “Còn có chuyện gì sao?”

Hệ thống hảo tâm nhắc nhở cậu: “Ngươi chỉa kiếm vào Kính Vương, còn đâm thương tay hắn, ngươi không sợ hắn cho ngươi chút phiền toái sao?”

“Không sợ a.” Chúc Thanh Thần nói: “Đâm Vương gia vốn là trọng tội nhưng mưu phản tội càng thêm trọng, cho nên ta đây là ‘vì dân trừ hại’.”

“Ngươi xác định hoàng đế không trị tội ngươi sao? Nếu Kính Vương nói ngươi từ hoàng cung chạy ra hành thích Vương gia cũng đủ cho ngươi uống một nồi*. Hoàng đế rất có thể sẽ bỏ tốt* cứu tướng, ngươi và Bùi Tuyên chính là hai con tốt kia.”

(Julyyy: nghĩa là đủ rồi, chịu thua và rút ra bài học. Ý là chuyện này hậu quả nghiêm trọng, lãnh đủ á.

Tốt: con tốt trong cờ tướng ấy.)

Chúc Thanh Thần bình yên ngồi dưới tàng cây, thanh kiếm nắm trong tay, phản chiếu ánh trăng.

Cậu ở trên tảng đá mài thanh kiếm một chút, két két hai tiếng, thân kiếm sắc bén, loé lên ngân quang.

Giọng Chúc Thanh Thần điềm tỉnh, “Sẽ không.”

“Hoàng đế từ lâu đã lưu tâm đến Kính Vương, chỉ là còn không có cơ hội trừng trị hắn. Bây giờ Bùi Tuyên đem chứng cứ hắn cấu kết võ tướng, đại nghịch bất đạo đưa ra, ta đem Bùi Tuyên cứu ra tới. Đối với hoàng đế mà nói, ta cùng Bùi Tuyên không phải ‘tiểu tốt’ mà là quan tướng tiên phong.”

“Hoàng đế sẽ không bỏ rơi chúng ta, ngược lại hắn còn có thể không màng tất cả bảo toàn ta cùng Bùi Tuyên, để chúng ta có thể tố cáo Kính Vương mưu nghịch, vì sự tình sau đó lót đường.”

“Nếu hoàng đế muốn trừng phạt ta, không cần phải đợi đến ngày mai, ngay bây giờ liền có thể. Khi ta cưỡi ngựa ra khỏi cung hắn cũng có thể phái thị vệ đến đem ta ngăn lại nhưng hắn không có.”

“Hơn nữa, ngươi có phát hiện một việc?”