Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Sáng sớm hôm sau.
Chúc Thanh Thần nhàn nhã tỉnh ngủ, ôm đầu từ trên giường bò dậy: “Tê….đầu của ta sao lại đau như vậy?” Hệ thống buồn bã đáp: “Ký chủ, ngươi tỉnh rồi à? Chúc mừng ngươi, đêm qua ngươi không bị độc chết.”
Chúc Thanh Thần tỉnh táo ngay lập tức, nhớ lại bí mật kinh thiên động địa mà mình phát hiện đêm qua, ngoại bào lông xù xù trên người đều dựng đứng.
Vừa vặn lúc này, Dương công công gõ cửa bên ngoài: “Chúc phu tử, hôm nay bệ hạ không thượng triều, thỉnh các vị phu tử đến Dưỡng Cư Điện dùng điểm tâm, thuận tiện thương nghị đề mục khảo thí mùa xuân.”
“….Được.” Chúc Thanh Thần điều chỉnh biểu tình trên mặt, “Đa tạ công công, ta lập tức đến.”
“Phu tử thong thả.”
“Được.”
Chúc Thanh Thần ngồi ở trên giường cắn ngón tay.
Xong đời, tiêu rồi, cậu không xác định hoàng đế đêm qua rốt cuộc có nhìn thấy mình hay không, có thấy cậu đứng bên ngoài hay không?
Vạn nhất hắn thấy rõ, muốn hạ độc trong điểm tâm thì nên làm sao bây giờ? Nếu hoàng đế không thấy rõ, kết quả cậu lại đưa mặt đến, hắn nhìn thấy liền rõ ràng, kia nên làm sao?
Hu hu, Chúc Thanh Thần rơi lệ, lẽ ra cậu nên ngoan ngoãn nằm trong phòng mới đúng. Dù bên ngoài có hoả hoạn cũng không nên chạy ra a.
Hệ thống treo khẩu hiệu: “Cấm chỉ phản tỉnh tự kỷ, nổ lực trách quái tha nhân.*"
Julyyy: cấm suy nghĩ về bản thân và đổ lỗi cho người khác.
Chúc Thanh Thần cảm thấy rất có đạo lý, nước mắt lưng tròng bò xuống giường, chuẩn bị rửa mặt thay y phục.
Đều do vị hôn quân kia, một hai phải đem mình an bài ở nơi gần hắn như vậy, buổi tối còn thưởng thức ca vũ.
Ồn ào muốn chết!
Cậu hiện tại chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, cầu nguyện hoàng đế không có phát hiện ra cậu.
Chúc Thanh Thần rửa mặt song, xuyên quan phục, trước khi ra cửa còn bái lạy Văn Thù Bồ Tát do cậu đặt biệt mang vào cung.
Phù hộ cậu bình an.
Chúc Thanh Thần khẩn trương khoanh tay cùng nhóm lão Học Quan cùng nhau đến Dưỡng Cư Điện yết kiến.
Trên đường đi, một vị lão Học Quan còn hướng cậu oán giận: “Bệ hạ đã lâu không thượng triều, may mà người còn để bụng đến khoa cử.”
Chúc Thanh Thần vội vàng che miệng lão lại.
Mau mau ngậm miệng!
Bệ hạ anh minh thần võ, không cần thượng triều cũng rõ triều chính như lòng bàn tay! Không được càn rỡ!
Đi vào Dưỡng Cư Điện, một nhóm Học Quan sau khi hành lễ, ngồi xuống bên phải.
Chúc Thanh Thần, Cao lão Học Quan cùng ngồi xuống, mới vừa sửa sang lại vạt áo liền có cung nhân bưng khay từ ngoài điện tiến vào, dâng lên điểm tâm sáng.
Theo sát phía sau các cung nhân là một đội nhạc sư.
Cao lão Học Quan cau mày, hạ giọng nói: “Bệ hạ si mê ca vũ đã tới tình trạng này? Dùng điểm tâm sáng cũng muốn tấu nhạc?”
Chúc Thanh Thần vội vàng che miệng ông lại.
Ngài cũng mau im đi!
Bệ hạ anh minh ngút trời, đêm khuya thức xem tấu chương, ban ngày nghe tấu nhạc thả lỏng thì đã làm sao?
Chúc Thanh Thần bận rộng cả buổi sáng để che miệng các vị lão Học Quan khác, tận sức tận lực ngăn bọn họ xuất khẩu cuồng ngôn.
Nhóm lão Học Quan còn không cảm kích, cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to.
Chúc Thanh Thần cũng lười để ý ông, quay đầu nhìn về phía án thượng.
Thức ăn trong cung khá ngon, tiểu hoành thánh, thuỷ tinh gạch cua bao, sủi cảo da đậu phụ, Chúc Thanh Thần hít hít cái mũi.
Liền cho rằng đây là bữa cơm chém đầu, cũng không tồi.
Chúc Thanh Thần bình tỉnh lại, mυ'ŧ một viên tiểu hoành thánh đưa vào miệng.
Ăn ngon a!
Chúc Thanh Thần tối hôm qua không ngủ ngon giấc, đôi mắt buồn ngủ hơi hơi xanh.
Hoàng đế liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ chỉ mấy món ăn không đυ.ng đến trên bàn lại chỉ chỉ nhóm Học Quan bên dưới.
Dương công công hiểu ý, tự mình bê vài món điểm tâm đưa xuống.
Đều là ân điển của bệ hạ.
Đến phiên Chúc Thanh Thần, đúng lúc là một chén súp bồ câu.
Nguyên một con bồ câu nằm ở trong thố, ninh cùng với tham phiến, là một loại đại bổ.
Dương công công định đem nó đi thì bị hoàng đế ngăn lại.
Chim bồ câu được hầm mềm, hoàng đế cầm đũa lên chọc nhẹ, chia ra thành nhiều miếng.
Như vậy sẽ thuận tiện hơn, Chúc Thanh Thần ở trước mặt ngoại nhân thật sự văn nhã nếu không chia ra cho cậu, cậu sẽ không ăn.
Hoàng đế thu hồi đũa, vẫy vẫy tay, ý bảo Dương công công mang đi.
Dương công công đôi tay bưng canh đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần: “Chúc phu tử, bệ hạ ban thưởng.”
“Vâng.” Chúc Thanh Thần thoáng đứng dậy, “Đa tạ bệ hạ.”
Chúc Thanh Thần nổ lực duy trì biểu tình của mình, mở nắp liếc mắt một cái.
Hu hu, hệ thống, hắn đưa ta một con bồ câu bị ngũ mã phân thây.
Có phải hắn đang cảnh cáo ta, nếu ra ngoài nói bậy liền đem ta kéo ra phân thây không?
Hệ thống bên người hoàng đế hỏi: “Hắn làm sao vậy? Tại sao lại khóc rồi?”
Hoàng đế nghiêm mặt đáp: “Chúc Khanh Khanh đây là bị ta làm cảm động đi.”