Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 30: Khảo võ trạng nguyên

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Sau nguyên tiêu, học cung bắt đầu mở cửa trở lại.

Chúc Thanh Thần ngáp ngắn ngáp dài bước vào Văn Uyên điện nhìn thấy đám học sinh cũng đang ngáp.

Chúc Thanh Thần xụ mặt, không chút uy nghiêm mà giáo huấn bọn họ, "Ngày thi mùa xuân đã ấn định các ngươi còn ngáp."

Vừa dứt lời lại đánh ngáp một cái.

Buồn ngủ.

Kỳ thi mùa xuân năm nay được ấn định vào mùng sáu tháng hai, Tư Thiên Giám đã tính qua, đây là một ngày tốt lành thích hợp để mở khảo thí.

Chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi kỳ thi mùa xuân sẽ diễn ra.

Đầu tháng hai, Chúc Thanh Thần và các vị Học Quan chuẩn bị vào cung diện thánh.

Họ phải thương nghị đề mục kỳ thi mùa xuân với vài vị văn thần trước mặt bệ hạ, cho dù sau khi thảo luận xong cũng không thể xuất cung.

Bọn họ phải cùng nhau chấm bài thi, phê xong bài thi, tháng tư yết bảng, sau đó định ngày thi đình, lại cùng nhau thương nghị đề thi đình.

Trong thời gian này để tránh lộ đề họ không được phép xuất cung, ngày ngày đều bị cung nhân thị vệ giám sát.

Thời gian eo hẹp.

Chúc Thanh Thần nắm chặt thời gian cấp bọn học sinh chuẩn bị chút đồ vật.

Trên bàn bày hơn chục tay nải, Chúc Thanh Thần ôm một đóng đồ vật, mỗi tay nải đều để một phần.

"Chăn, mỗi người một cái. Thi xuân ba ngày liền, buổi tối đi ngủ còn có thể dùng."

"Đệm ngồi, mỗi đứa một bộ. Liền sắp rét tháng ba, ngồi cũng phải giữ ấm."

"Tham phiến ngàn năm, mỗi người một bình. Thời điểm viết văn chương, câu từ tuông như suối phun...." Chúc Thanh Thần đột nhiên nhớ cái gì, lại lấy nhân sâm ra.

"Nếu lạm dùng sẽ chảy máu mũi, đặt biệt là Bùi Tuyên. Lần trước đưa một chung trà tham phiến còn chảy cả máu mũi, nếu uống....."

Những thứ này là do trước đó lúc Chúc Thanh Thần bị phong hàn, hoàng thượng ban cho mấy cây tham phiến ngàn năm, rất có tác dụng!

Chúc Thanh Thần nghĩ đến khung cảnh "Bùi Tuyên bịt mũi tham gia khoa cử" rồi nhanh chóng ném tham phiến qua một bên.

Biến đi, mi cái đồ vật thượng hỏa!

Chúc Thanh Thần đem túi thơm lấy lại đây, vừa ngửi một cái tinh thần thư thái, văn chương tràn đầy.

Gần ổn rồi.

Còn lại để bọn họ tự chuẩn bị, giấy bút mực, Chúc Thanh Thần không biết bọn họ quen dùng loại nào, nếu chuẩn bị không đúng loại dùng quen tay, sẽ dễ viết sai, liền không tốt.

Chúc Thanh Thần đếm đếm, buộc chặt chục chiếc tay nải, sau đó cử người gọi bọn học sinh đến, dặn dò vài câu.

"Vi sư sắp tiến cung rồi, ngày thường ta đã giảng dạy hết cho các ngươi những gì nên dạy, còn lại phải xem các ngươi phải tự mình lĩnh ngộ."

Đám học sinh cúi người hành lễ, trịnh trọng nói: "Lời dạy của phu tử, học trò không dám quên."

"Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi. Trong thời gian ta không có ở đây, các ngươi không được lười biếng, phải càng thêm chăm chỉ hơn."

"Vâng."

Chúc Thanh Thần vỗ nhẹ tay nải bên cạnh, "Ta chuẩn bị cho các ngươi một chút đồ vật hữu dụng. Đến lấy đi."

Học sinh đứng thành hàng, từng người tiến lên nhận.

Chúc Thanh Thần dặn dò từng người một.

"Liễu Ngạn, kiêu binh tất bại, nhớ lấy nhớ lấy."

"Trần Tranh, vài ngày tới nhớ thu hồi tâm tư."

"Tống Phong, ngươi lưu lại trong phủ. Ta đã căn dặn dò hạ nhân, cung cấp đầy đủ đồ ăn cho ngươi. Nếu có việc, liền tìm đồng học."

____

Cuối cùng còn mình Bùi Tuyên, Chúc Thanh Thần đem tay nải giao vào trong tay y, vỗ vỗ mu bàn tay y: "Bùi Tuyên, đừng quên sơ tâm."

Bùi Tuyên nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Bọn học sinh đôi tay cầm tay nải, đứng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần nhìn về phía Liễu Ngạn.

"Ngạn Nhi, ngươi là sư huynh, hảo hảo chiếu cố các sư đệ."

Liễu Ngạn cúi đầu: "Vâng, học trò ghi nhớ. Phu tử, người yên tâm."

Chúc Thanh Thần lại dặn dò từng người một, "Mặc dù Liễu Ngạn là sư huynh, các ngươi cũng không nên gây phiền toái, để hắn an tâm."

Đám học sinh đồng loạt khom lưng: "Học trò xin ghi nhớ lời dặn của phu tử."

Chúc Thanh Thần khẽ gật đầu, nói: "Các ngươi về ôn luyện trước đi, Ngạn Nhi ở lại, Bùi Tuyên chờ ngoài cửa."

"Vâng."

Đám học sinh lui ra, Liễu Ngạn đến trước mặt Chúc Thanh Thần, "Phu tử, ngài còn dặn dò nào khác?"

"Lúc vi sư đi vắng, trong phủ còn mấy cái sư đệ không quyền không thế cần ngươi chăm sóc nhiều hơn."

"Học trò minh bạch."

"Đặc biệt là Bùi Tuyên." Chúc Thanh Thần dừng một chút, "Y thiên tư không tồi, cùng ngươi không sai biệt. Trong nhà cô nhi quả phụ, dễ bị người ta khinh bạc, ngươi chú ý y nhiều chút."

Liễu Ngạn nghiêm túc: "Thưa vâng."

Trong lòng Liễu Ngạn rõ ràng, người phu tử chỉ là ai.

Kính Vương ăn mệt, mấy ngày nay yên ổn rất nhiều nhưng hắn còn chưa có chết đâu.

Chỉ cần người chưa chết thì vẫn có thể tiếp tục gây chuyện.

Phu tử nhất định là muốn y để ý đến chuyện này.

Chúc Thanh Thần ngước mắt nhìn Liễu Ngạn, đưa tay về phía hắn.

Liễu Ngạn bước đến đặt tay lên tay phu tử.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Đương nhiên, lời vừa rồi của ta là lúc ngươi nhàn rổi, dư sức thừa lực hẳn làm. Có thể xử lý được thì xử lý, còn không xử lý được thì cứ để yên, đừng cố."

Liễu Ngạn gật đầu: "Bùi Tuyên là đồng học của học trò, nếu y xảy ra chuyện gì, học trò sẽ không ngồi nhìn."

Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn hắn: "Tất thảy nên đặt mình lên trước, chuyện này không có gì sai."

Liễu Ngạn nghiêm túc nhìn cậu, không khỏi có chút động dung: "Vâng."

Phu tử dạy hắn đừng quá kiêu ngạo cho rằng mình hơn người, thể nghiệm tình bằng hữu giữa đồng học. Muốn hắn trở thành một người tốt hơn chứ không phải muốn hắn có thể chăm sóc sư đệ tốt hơn.

Trong mắt phu tử, hắn và các sư đệ đều như nhau.

Chúc Thanh Thần nói: "Ra ngoài gọi Bùi Tuyên vào, ta có mấy lời muốn nói với y."

Một lát sau, Bùi Tuyên đi vào đứng cạnh Liễu Ngạn.

Chúc Thanh Thần thần sắc trịnh trọng nhìn y: "Bùi Tuyên, vi sư đã cùng Liễu sư huynh của ngươi nói qua, khi vi sư vắng mặt, Liễu sư huynh sẽ chiếu cố ngươi."

"Nhưng ngươi cũng chú ý một chút, đừng việc lớn việc nhỏ gì cũng đi tìm Liễu sư huynh, làm người khéo đưa đẩy một chút, đừng nên ngu ngốc như vậy. Gặp gỡ người không nói lý, hãy tránh đi."

Bùi Tuyên nghiêm túc ghi nhớ lời dặn, "Đa tạ phu tử chỉ bảo, học trò minh bạch."

"Minh bạch liền tốt." Cuối cùng Chúc Thanh Thần hỏi y, "Ta lúc trước kêu ngươi chăm chỉ rèn luyện, cường thân kiện thể, ngươi đã luyện chưa?"

"Học trò đã rèn luyện, lời dặn của phu tử học trò luôn ghi tạc." Bùi Tuyên gật đầu, xắn tay áo muốn cho Chúc Thanh Thần thấy kết quả rèn luyện.

Chúc Thanh Thần xua tay, "Không xem không xem, chính ngươi luyện luyện nhiều chút. Tốt nhất là luyện đến cường tráng như trâu, Ngạn Nhi cũng vậy."

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên: ?

Cường tráng......như trâu?

Chúc Thanh Thần tự tin đáp: "Đúng vậy, nếu hai người các ngươi không đỗ Trạng Nguyên vẫn có thể đi khảo võ Trạng Nguyên."

Chúc Thanh Thần hướng bọn họ xua tay: "Trở về ôn bài đi, ta cũng phải thu thập một chút, chuẩn bị tiến cung."

"Vâng."

Liễu Ngạn và Bùi Tuyên khom lưng hành lễ lui xuống.

Đã có hết sức, còn lại tuân theo số mệnh đi.

Chúc Thanh Thần chỉ có thể mang bọn họ đến đây, con đường còn lại họ phải tự mình đi.

Sau khi rời Học Quan Phủ, người hầu của Liễu Ngạn đến đón hắn.

Liễu Ngạn chắp tai đứng chờ ở cổng đợi người.

Bùi Tuyên đứng cùng sư huynh, chuẩn bị tiễn biệt.

Đây là lễ nghi.

Không lâu sau, xe ngựa Liễu gia đến, gã sai vặt cũng bước đến xe ngựa.

Bùi Tuyên cúi người: "Liễu sư huynh, đi thong thả."

"Ừm." Liễu Ngạn vịn thành xe lên xe ngựa, quay người chỉ vào Bùi Tuyên, nói với gã sai vặt, "Ngươi đi theo y đi, việc gì cần thì thay y làm."

Bùi Tuyên ngẩng đầu, không hiểu ra sao.

Gã sai vặt cơ linh, đã phản ứng kịp đi đến bên cạnh Bùi Tuyên: "Bùi công tử."

Liễu Ngạn lên xe ngựa, nghiêm nghị: "Hầu hạ y giống như hầu hạ ta, thi đình kết thúc, luận công khen thưởng. Có việc thì báo lại cho ta."

"Vâng."

Bùi Tuyên còn đương ngơ ngác thì xe ngựa Liễu gia đã rời đi.

Bùi Tuyên ý đồ đuổi theo, "Liễu sư huynh?"

Gã sai vặt ngăn Bùi Tuyên lại, "Bùi công tử, đừng vội, chúng ta cùng trở về thôi. Công tử có muốn thuê xe ngựa không?"

"Không cần, ta tự mình trở về...." Bùi Tuyên hồi thần, "Kia, ngươi cùng ta trở về với ta không?"

"Vâng, bởi vì thiếu gia nhà ta để tiểu nhân lại hầu hạ công tử, tiểu nhân là hạ nhân của công tử. Đương nhiên chỉ là tạm thời, sau thi đình, tiểu nhân vẫn sẽ trở về hầu hạ thiếu gia nhà ta."

Julyyy: Chúc mọi người chơi lễ vui vẻ nha!