Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
“Những vị lão Học Quan kia thật nói không sai, ngươi cái tiểu ngốc, không có kiến thức. Về sau đến thế giới hiện đại còn không phải trực tiếp té xỉu?”
“Thế giới hiện đại là gì a?” Chúc Thanh Thần bận xem không nhàn rỗi nghe nó giải đáp, mắt không chớp nhìn pháo hoa, “Oa!”
Tương phản, trên toà tháp hoàng đế cùng hệ thống không một chút giao lưu.
Hoàng đế không nghĩ ở thời điểm tốt như thế này tấu hệ thống một trận.
Hệ thống cũng không muốn một ngày tốt lành như vậy bị đánh.
Hai bên duy trì một loại cân bằng vi diệu, chỉ cần bọn họ không lên tiếng, liền không xảy ra chuyện.
Không biết qua bao lâu, pháo hoa ngưng phóng.
Chúc Thanh Thần xem chưa đã thèm, che che lỗ tai, cảm giác bên tai còn quẩn quanh âm thanh pháo hoa nổ tung.
Cậu ngồi trên tiểu ghế gấp một chốc, mãi cho đến khi Tống Phong nhắc nhở, mới không miễn cưỡng đứng dậy.
“Ừm, hẳn là đã không còn, về phủ thôi.”
“Đúng vậy.” Tống Phong cầm theo hai cái ghế đi theo phía sau Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần chậm rì rì mà bước trở về, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, chờ mong còn có tràng pháo hoa tiếp theo.
Thật tiếc là không còn nữa.
Cậu đi vào cổng thành, bất ngờ nhìn thấy xe ngựa của Cao lão Học Quan ngừng ở ven đường.
Chúc Thanh Thần tiến lên vấn an: “Cao lão Học Quan.”
Cao lão Học Quan xốc mành xe ngựa: “Tiểu Chúc, ngươi ở chổ này làm cái gì?”
“Ta đến đây xem pháo hoa.” Chúc Thanh Thần đáp, “Còn ngài?”
“Ta…ta cũng đến xem pháo hoa.”
“Ồ.” Chúc Thanh Thần nghi hoặc, “Ngồi trong xe ngựa xem pháo hoa?”
Cao lão Học Quan dừng một chút: “Còn không phải vừa xem xong, chuẩn bị đi trở về sao?”
“Ồ.” Chúc Thanh Thần gật đầu, đứng yên tại chổ chăm chú mà nhìn lão.
Cao lão Học Quan: “Ngươi còn không trở về à?”
“Ta tiễn lão Học Quan rời đi trước.”
“Không cần tiễn, ngươi về trước đi, ta còn có việc muốn làm.”
“Ừm, được rồi.”
Chúc Thanh Thần không rõ nội tình, Cao lão Học Quan ló đầu ra từ trong xe ngựa, hướng cậu xua xua tay.
Chúc Thanh Thần cảm thấy rất kỳ quái, cũng đoán không ra lão muốn làm cái gì, chỉ có thể quay lại phủ.
Về đến phủ, cùng Tống Phong đón trừ tịch.
Ngoài tường phu canh gõ mỏ báo canh giờ, Chúc Thanh Thần cho Tống Phong một bao lì xì đỏ liền kêu hắn đi ngủ.
Sắp ngủ, Chúc Thanh Thần còn dặn dò hệ thống: “Ngay mai gọi ta dậy sớm một chút.”
Hệ thống khó hiểu: “Ngươi muốn làm gì?’
Chúc Thanh Thần dừng một chút: “Không có chuyện gì, chính là muốn dậy sớm một chút, ngươi nhất định phải gọi ta dậy sớm.”
“Được.” Hệ thống cài cho cậu cái báo thức sáu giờ sáng.
____
Hôm sau sáng sớm, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Hệ thống kêu Chúc Thanh Thần rời giường: “Ký chủ…”
Nó mới gọi một tiếng, Chúc Thanh Thần liền ‘vυ't’ một tiếng đứng dậy từ trên giường.
Cậu không kinh động gã sai vặt, nhanh chóng mà tự mình sửa soạn một phen, mặc vào y phục, mang lên mũ nhung bông, sau đó lấy một cái giỏ tre từ gầm giường, lại từ chuồng ngựa dắt ra một con ngựa từ cửa hông rời phủ.
Đêm qua các bá tánh đều thức đêm, lúc này còn đang ngủ.
Trên đường phố không được mấy người, Chúc Thanh Thần cưỡi ngựa, xách giỏ tre, phóng như điên ở trên đường lớn.
Hệ thống thiếu chút nữa không theo kịp cậu: “Ngươi đang làm gì vậy? Gấp gáp như vậy?”
Chúc Thanh Thần không đáp.
Chúc Thanh Thần phóng ngựa ra cổng thảnh, lính canh gác cổng vừa chuẩn bị mở cổng thành.
Chúc Thanh Thần trong lòng mừng thầm: “Giá, ta khẳng định là đến sớm nhất.”
Hệ thống nghi hoặc: “Cái gì? Cái gì sớm nhất?”
Cửa thành vừa mở một khe hở, Chúc Thanh Thần giục ngựa chen qua khe cửa lau đi.
Cậu một đường phóng ngựa như điên, sau đó tới---
Chùa Đại Giác!
Dân gian truyền miệng, chỉ cần mùng một tháng giêng đến thắp hương, liền có thể phù hộ học sinh đỗ Trạng Nguyên chùa miếu!
Mà trong giỏ tre của Chúc Thanh Thần, tất cả đều là đồ cúng, hương, nến và dầu mè!
Hệ thống khϊếp sợ: “Ngươi không phải cùng Cao lão Học Quan ước hẹn, đều không tới dâng hương sao?”
Chúc Thanh Thần dứt khoát lưu loát xoay người xuống ngựa: “Ta suy nghĩ vài ngày, vẫn là nên đến thắp một nén hương.”
“Trong nguyên tác, Bùi Tuyên là Trạng Nguyên chi tài, ngươi không cần lo lắng như vậy.”
“Thứ đồ kia chẳng đáng tin cậy, vạn nhất Bùi Tuyên phát huy không ổn thì sao?”
“…nói đến giống như cầu thần bái phật thì đáng tin cậy ấy."
“Câm mồm, ngươi không được khinh nhờn ‘Trạng Nguyên chi thần’!”
Chùa còn không có mở cửa, Chúc Thanh Thần xách theo giỏ, bước nhanh đến thềm đá, ghé vào trên cửa nhẹ nhàng gõ cửa, sợ kinh động đến ‘Trạng Nguyên chi thần’.
Chúc Thanh Thần từ khe cửa nhìn vào bên trong, hạ giọng: “Xin hỏi có người không? Xin hỏi đã mở cửa sao? Ta có thể đi vào dâng hương không?”
Tiểu hoà thượng trong chùa ngáp một cái, cầm theo cái chổi, từ bên trong bước ra, liền nghe thấy Chúc Thanh Thần gõ cửa, khe cửa còn hiện ra hình dáng đôi mắt sáng ngời, khiến hắn giật mình kinh hoảng.
Tiểu hoà thượng định thần, đứng yên hành lễ: “Thí chủ thỉnh chờ một lát.”
Lúc này, từ phía sau Chúc Thanh Thần vang lên tiếng xe ngựa.
Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn lại, mấy vị lão Học Quan ngồi trong xe ngựa, đều từ trong thành hướng tới rồi.
“Tiểu Chúc! Tiểu Chúc ở chổ đó!”
“Hắn căn bản không phải tiểu ngốc, hắn mẹ nó chính là kê tặc!”
“Mau lên! Lại mau lên!”
Chúc Thanh Thần quay đầu lại, ghé vào trên cửa, liên tục gõ cửa: “Tiểu sư phụ, mau a! Trước đừng hành lễ, mau mở cửa cho ta! Ta phải vì Trạng Nguyên chi tài dâng hương! Triều đình Đại tề tương lai đều nằm trên người của ngươi!”
Tiểu hoà thượng mở cửa, còn chưa kịp mở miệng, Chúc Thanh Thần liền xách giỏ vọt vào, chỉ lưu lại cho hắn một tàn ảnh.
Ta là người đầu tiên! Ta là người đầu dâng hương! Trạng Nguyên nhất định là đệ tử của ta…
Chúc Thanh Thần ba bước gộp hai, bước qua thềm đá vừa chuẩn bị hướng đại điện, bổng nhiên thấy cái gì đó, dừng bước chân.
“Cao….Cao lão Học Quan?”
Cao lão Học Quan cầm ba nén hương, thành kính mà trước tượng phật, cúi đầu ba xá, cung kính đem hương cấm vào lư hương trống rỗng.
Sét đánh giữa trời quang!
Chúc Thanh Thần cả người như bị cố định tại chổ, gần như muốn bất tỉnh.
Người đầu tiên không phải cậu, nhất danh bảng vàng của cậu bay đi rồi.
Cao lão Học Quan dâng hương xong, quay đầu nhìn thấy cậu: “A, Tiểu Chúc, tới rồi?”
Lão tiến về trước, vỗ vỗ bả vai Chúc Thanh Thần, thở dài: “Lần sau nổ lực a, nhiều năm như vậy cung nên để ta dạy ra một vị Trạng nguyên.”
Chúc Thanh Thần còn chưa tỉnh táo, ngơ ngác nói: “Chính là ta vừa mở cửa đã vào, ngài như thế nào so với ta còn sớm….”
Cao lão Học Quan mỉm cười sờ sờ đầu cậu: “Đứa nhỏ ngốc, đêm qua ta ở lại chùa Đại Giác.”
“Ngài gạt ta!” Chúc Thanh Thần tức đến dậm chân, “Chính là ngài nói, ‘ai đi dâng hương liền tạ lỗi Tổ sư gia’!”
“Vậy ngươi không phải cũng tới sao?”
“Ta….Tổ sư gia cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy!”
Cao lão Học Quan lại xoa xoa đầu cạu: “Mau vào đi, hiện tại đi vào còn kịp là người thắp hương thứ hai.”
“Ừm…” Chúc Thanh Thần uỷ khuất lên tiếng, xách theo giỏ chuẩn bị đi vào.
Giây tiếp theo, một vị Học Quan khác tay chống quải trượng, run rẫy đi vào, theo sai là đám người ùng ùng kéo đến, trước Chúc Thanh Thần một bước tiến vào đại điện.
“Bảng Nhãn!”
“Thám Hoa!”
“Tiền tam giáp đều không còn.”
Cao lão Học Quan tiếc hận mà nhìn cậu: “Tiểu hài tử đáng thương, không còn cách nào khác, ngươi là người cuối cùng.”
Chúc Thanh Thần đem giỏ ném qua một bên, đặt mông ngồi xuống thềm đá trước điện, ngửa mặt lên trời cảm thán: “Ta không dâng hương nữa!”