Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 18: Nhân thiết hôn quân

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Không biết có phải áo giác của Chúc Thanh Thần hay không, hoàng đế hình như đang hướng về phía cậu. Giây tiếp theo, hắn giống như bị thứ gì đó ngăn lại, xoay người đổi phương hướng, thả chậm bước chân hướng về trước mà đi.

Một nhóm cung nhân theo sau hoàng đế cũng lọt vào tầm mắt cậu, vạt áo hỗn độn một khối, rốt cuộc không nhìn rõ nữa.

Chúc Thanh Thần chỉ có thể cúi đầu càng sâu.

Không biết qua bao lâu, hoàng đế rốt cuộc bước lên thềm ngọc, ngồi trên bảo toạ lãnh lùng nói: “Bình thân.”

Chúc Thanh Thần thẳng eo lưng, đỡ lão Học Quan an trí bọn họ ngồi ổn định vững vàng, chính mình mới ngồi xuống.

Chúc Thanh Thần ngồi đoan chính, đôi tay giấu dưới ống tay áo không nhịn được mà siết chặt.

Cung yến a, cậu còn chưa từng tham gia qua lần nào, không biết có cái gì ăn ngon không?

Hệ thống nghi hoặc: “Ngươi chưa từng tham gia cung yến, ngươi không phải ‘Thái phó Thái Tử’ sao?”

Chúc Thanh Thần đáp: “Thiên hạ chưa vững, chư hầu tranh bá, gia gia Lý Việt tay trắng dựng cơ đồ, vẫn luôn ở trong quân doanh, ngày qua ngày thật sự rất khó khăn. Sau này Lý Việt kế thừa gia nghiệp, bắt đầu đi đánh giặc, ta nói với hắn không cần xưng đế dẫn người chú ý. Không phải hoàng đế, tất nhiên không có cung yến, sau khi ta chết, hắn mới vội vàng xưng đế.”

Hệ thống vẫn thực nghi hoặc: “Vì sao a?”

Chúc Thanh Thần mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì xưng đế mới có thể truy phong danh hiệu ‘Thái phó Thái Tử’ a.”

Không lâu sau, hai hàng cung nhân từ cửa điện đi vào, trên tay nâng mâm rượu và thức ăn bài biện tinh xảo.

Chúc Thanh Thần hơi hơi ngẩng đầu, cao hứng mà nhìn cung nhân đem thức ăn tinh xảo đủ màu sắc đặt ngay ngắn trước mặt cậu.

Anh đào nhục, tùng thử quyết ngư, mận tử tương thiêu nga, vừa nghe hương đã thấy hương vị chua chua ngọt ngọt.

(Julyyy: Thịt anh đào: món ăn làm từ thịt heo, có màu sắc bắt mắt, hình dáng giống quả anh đào, món ăn truyền thống ở vùng Đông Bắc, nên gọi vậy thôi chứ hổng phải trái cây nha.

Tùng thử quyết: món ăn từ thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, dùng xương cá chép đặt lên thịt cá tạo hình, thêm gia vị tẩm ướp nhẹ, thêm lòng đỏ trứng vào chiên ngập dầu đến khi chín thì tưới nước sốt chua ngọt lên, trông giống như một con chuột, ngoài giòn trong mềm, chua ngọt.

Mận tử tương thiêu nga: nói chung là ngỗng quay sốt mận chua ấy.)

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua các vị đại thần khác, thấy bọn họ đều cầm đũa mới đi theo cầm lấy đũa, gắp một khối anh đào nhục nhét vào trong miệng trên mặt liền lộ ra tươi cười thoả mãn, vui sướиɠ đến mi mắt cong cong. Ngon quá a!

Thực phù hợp với khẩu vị Chúc Thanh Thần!

Chúc Thanh Thần đem đồ ăn trong miệng đều nuốt xuống, quay đầu lại cầm đũa lên giúp lão Học Quan tuổi già hoa mắt đem những chiếc xương to đều bỏ đi.

Cậu cười nói: “Ngài thong thả dùng, có cần gì liền gọi ta.’

Lão Học Quan gật đầu: “Ừm, đa tạ ngươi, Tiểu Chúc.”

Chúc Thanh Thần buông đũa chung, ngẩng đầu, không nghĩ đối diện với ánh mắt từ vị trí tối cao kia của hoàng đế.

Cách mười hai hàng chuỗi ngọc mũ miệng, không thấy rõ dung nhan vị hoàng đế này, Chúc Thanh Thần không biết có phải hắn đang nhìn chính mình hay không, hoảng loạn cúi đầu.

Trên thềm ngọc, một âm thanh chỉ có hoàng đế mới nghe được: “Thỉnh ký chủ khống chế tâm tình, đừng làm ra sự tình gì trái với tính cách nhân vật.”

Hoàng đế rũ mắt, thu hồi ánh mắt, hướng thái giám bên người vẫy vẫy tay.

Thái giám hiều ý, giơ tay lên, vỗ hai cái.

Nhóm nhạc sư cầm nhạc cụ, vũ nữ từ ngoài điện thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào.

Thời điểm tay áo vũ nữ lượt qua trước mặt Chúc Thanh Thần, Chúc Thanh Thần nghĩ lời lão Học Quan quả nhiên không sai, vị hoàng đế này thực thích ca vũ a.

Cậu khẽ giương mắt nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế tựa vào gối mềm, một tay chống đầu một tay khác ấn trên đầu gối, theo tiếng nhạc cất lên đầu ngón tay gõ gõ ánh mắt rơi trên một vũ công đang múa.

Chúc Thanh Thần nhìn thoáng qua, lo lắng bị phát hiện vội vàng quay đầu đi.

Vị bệ hạ này chỉ là say mê ca vũ mà thôi, cũng không có nhìn chằm chằm hay muốn ý tứ muốn ‘gõ đầu’* cậu.

(giống kiểu cảnh cáo ấy.)

Thời điềm Chúc Thanh Thần quay đầu, hoàng đế cũng thuận thế thu hồi tầm mắt lại đây.

Ánh mắt hắn, xuyên qua đèn l*иg lắc lư trong điện, xuyên thấu vũ nữ tay áo phấp phới, dừng trên đôi má phồng phồng của một người cá biệt.

“Ký chủ, thỉnh ngài bảo trì hôn quân nhân thiết….”

“Câm miệng, ta không phải đang xem khiêu vũ sao?”