Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 15: Lý Việt

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần thu mấy cái học trò, tất cả đều xuất thân bần hàn.

Học cung còn có mấy cái thiên tư không tồi, chăm chỉ hiếu học, cậu cùng mang bên người dạy dỗ.

Cũng không bên nặng bên nhẹ.

Hôm nay Chúc Thanh Thần hưu mộc, bọn học sinh tụ tập trong phủ, đọc sách làm văn chương, bàn luận nói chuyện phiếm.

Bùi Tuyên ở hậu viện cao giọng tụng văn chương. Từ khi Chúc Thanh Thần bảo y đọc to văn chương mình viết, y liền yêu thích đọc to, nhưng ở tửu phường không thể đọc được vì sẽ làm phiền đến khách nhân, liền đến đây đọc sách.

Liễu Ngạn ở trong phòng, tay cầm bút bị thanh âm của Bùi Tuyên làm run rẫy một chút, một vết mực thật dài liền xuất hiện trên tờ giấy.

Hắn che hai lỗ tai, không hề có phong phạm thế gia công tử: “Có thể đuổi y đi không? Y đã niệm suốt một ngày, giống y như gọi hồn vậy.”

Tống Phong trấn an hắn: “Liễu sư huynh, nếu không phải phu tử không đồng ý, Bùi Tuyên thật sự sẽ trèo lên mái nhà chiêu hồn….không phải, là đọc sách.”

Liễu Ngạn sầu đến tóc đều muốn bạc: “Y không thấy mệt sao?”

Tống Phong đáp: “Phu tử hỏi y, y nói không mệt. Y từ sáu tuổi vỡ lòng, bị bạn ngồi cùng ghét bỏ âm thanh quá lớn, ấn trên mặt đất đánh một trận, sau này liền chưa từng lớn tiếng đọc sách, y muốn đem mấy năm nay đều bù đắp trở về.”

“Ha!” Liễu Ngạn siết chặt cán bút, “Ta hiện tại cũng muốn đem y ấn trên mặt đất đánh một trận.”

Lúc này, Chúc Thanh Thần tay xách điểm tâm từ bên ngoài tiến vào.

“Hửm?” Chúc Thanh Thần ném một khối điểm tâm nhẹ vào miệng, bước đến trước, sờ sờ đầu Liễu Ngạn: “Tử Cống* của ta, ngươi sao vậy?”

(Julyyy: Tử Cống tên thật là Đoan Mộc Tứ, sinh năm 520 trước công nguyên, người nước vệ, một trong 10 môn đồ lỗi lạc nhất của Khổng Tử. Sơ sơ vậy thôi, mọi người muốn rõ thì tra gg giúp mình nha.)

Chúc Thanh Thần đã đặt cho những học trò của mình ngoại hiệu thực chuẩn xác, dựa trên các môn đồ của Khổng Tử.

Tống Phong đáp: “Phu tử, đồ đệ yêu quý Nhan Hồi* của người nháo đến Tử Cống, người có thể đuổi y đi không?”

(Nhan Hồi: Chưa rõ năm sinh, mất năm 481 TCN, là đồ đệ yêu quý của Khổng Tử, là một trong những nhân vật Khổng giáo được tôn kính nhất.)

Chúc Thanh Thần bảo trì nụ cười: “Không thể, Tử Lộ.”

(Tử Lộ: tên thật Trọng Do 542-480 TCN, được Khổng Tử khen là người chí hiếu, thận trọng từng hành vi.)

Chúc Thanh Thần đem điểm tâm phân cho bọn họ, “Không cần tức giận, y không có chổ nào đọc sách, ta để y đọc ở hậu việc, còn gia cố cửa sổ, vẫn còn ồn ào nữa sao? Ta thấy còn ổn mà."

“Thanh âm nhỏ còn tốt! Cùng điểu kêu không khác nhau lắm.”

Bùi Tuyên tựa như nghe thấy bọn họ oán giận, thanh âm bổng nhiên ngưng bật.

Mọi người nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

“Đã đọc xong?”

“Không biết, đại khái nghỉ lấy hơi đi.”

Giây tiếp theo, Bùi Tuyên thò đầu từ cửa sổ, hai mắt sáng lấp lánh: “Phu tử, mau mau ra đây xem! Tuyết rơi rồi!”

“Thật sao?” Chúc Thanh Thần buông điểm tâm, chạy đến bên cửa sổ.

Cậu đưa tay, một bông tuyết nhỏ trong suốt rơi vào bàn tay.

Chúc Thanh Thần cúi đầu, khảy bông tuyết trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Ngày đưa tang ta, Phượng Tường Thành cũng rơi tuyết đầu mùa, bông tuyết dừng trên vai Lý Việt, ta đều không chạm được.”

Hệ thống: ?

“Đừng nói lời như vậy, đáng sợ lắm.”

Chúc Thanh Thần mỉm cười, khép bàn tay lại những bông tuyết nhanh chóng tan chảy trong tay cậu.

___

Cùng lúc đó, trong hoàng cung, Dưỡng Cư điện.

Ngợp trong vàng son, y hương tấn ảnh*.

(Julyyy: đại khái là mô tả phụ nữ trang phục lộng lẫy ấy. Không biết đúng không, có sai mong mọi người thông cảm.)

Nhạc sư tấu nhạc hai bên, vũ nữ y phục đơn bạc phất tay áo nhảy múa trong điện.

Huynh trưởng Kính Vương, đương kim Thánh Thượng ngồi trên bảo toạ, dựa gối mềm, tay bưng chén rượu, thưởng thức ca vũ.

Hai phi tần ngồi bên hầu hạ, bưng bầu rượu vì hắn rót rượu, nâng mầm hoa quả vì hắn dâng lên hoa quả tươi ngon.

Nhưng là vì sợ hãi nên không dám quá thân cận.

Một phi tần đột nhiên vô tình nhìn bên ngoài cửa sổ, bổng nhiên kinh hô: “Bệ hạ, người nhìn, tuyết đang rơi. Tuyết đầu mùa của năm nay.”

Hoàng đế nheo mắt, nhìn ra cửa sổ theo hướng tay nàng chỉ: “Tuyết rơi, tuyết rơi là lúc chiêu…."

Hoàng đế còn chưa dứt lời, bổng nhiên thân thể chấn động, mở to mắt, dường như đã thay thành một người khác.

Hắn bỗng đứng dậy, lùi về sau vài bước, cùng phi tần kéo ra khoảng cách: “Lui ra!”

Nhạc công ngừng tấu, vũ nữ dừng khởi vũ, hai vị phi tần đều sửng sốt: “Bệ hạ….”

Hoàng đế kéo kéo y phục, đem chính mình bọc đến kín kẽ, lạnh giọng nói: “Lui xuống! Cút!”

Bệ hạ hỉ nộ vô thường, vừa rồi còn ổn, liền trở mặt vô tình, cũng đã quá bình thường.

Cung nhân đã quen, vội vàng thu thập đồ đạc đứng dậy nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa điện lại.

Hoàng đế kéo ra y phục, xắn ống tay áo, dùng sức chà xát cánh tay, thân thể này đang làm gì vậy? Người vừa rồi là đang làm gì?

Chúc Khanh Khanh, ta không còn sạch sẽ nữa!

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Người tới!”

Cung nhân thận trọng đẩy cửa: “Bệ hạ, có gì phân phó?”

Hoàng đế buông tay áo xuống: “Ra ngoài! Người tới!”

Cung nữ sửng sờ đứng ở cửa, rốt cuộc là “Người tới!” hay là “Đi ra ngoài!”?

Hoàng đế trấn tĩnh, nói: “Gọi thái giám vào, chuẩn bị chút nước, trẫm muốn tắm!”

Một quả cầu ánh sáng đỏ bay đến bên người hắn: “Ký chủ…”

Hoàng đế nghe được tiếng động, đột nhiên quay người lại, ánh mắt sắc bén: “Không phải ngươi nói sẽ mang ta tới gặp Chúc Khanh Khanh sao? Người đâu? Vừa rồi tên hoàng đế này là đang làm gì?”

Julyyy: mọi người có đón ra ai chưa nè! Bữa có bạn hỏi c9 có gì đặc biệt, mình thấy nhưng không rep để bí mật đến đây nha, sorry bạn nhiều nha. Hôm nay xin trân trọng trả lời "công chính lên sân".