Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 10: Ba nén hương

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần đứng ở ngoài điện Văn Uyên, lắng nghe lời nói của đám học sinh bên trong, nâng tay sờ sờ chóp mũi.

Hệ thống khó hiều: “Những học sinh này đều là pháo hôi sao? Như thế nào đối với học sinh bên ngoài địch ý lớn như vậy? Ngươi chờ một lát, ta tra nguyên tác xem bọn họ có tác dụng gì không?”

“(1) pháo hôi: một nhân vật có tác dụng làm đã kê chân cho người khác, nhưng chính mình không có bất luận cái gì thu hoạch.”

Hệ thống còn rất tri kỷ dán ghi chú cho cậu.

Chúc Thanh Thần cười cười: “Không cần tra, bọn họ không phải tiểu…..pháo hôi, chỉ là những học sinh bình thường mà thôi.”

“Thật không?” chức trách của hệ thống là đảm bảo nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, nó vẫn không quá yên tâm.

“Bọn họ bỏ ra nhiều bạc như vậy tới học cung đọc sách nhưng phu tử ở ngày hưu mộc đi xem văn chương của học sinh không giao bạc khác. Đổi lại là ta, ta cũng không thoải mái.”

“Cũng đúng.” Hệ thống dừng một chút, “Vậy ngươi làm sai sao?”

“Nếu một gia đình đơn độc mời phu tử, ta lại đi dạy dỗ học sinh khác, đương nhiên là không ổn.”

“Nhưng nơi này không phải của tư nhân, nơi này là học cung, ta là Học Quan, ta nhận bổng lộc của triều đình, nơi này gường cột chạm chổ cũng không hoàn toàn do bọn họ cấp, đó cũng có mồ hôi sương máu của lê dân bá tánh.”

“Thực dân chi lộc, vi dân giải ưu*, xem văn chương của chúng học sinh đều là bổn phận của ta, bất luận là học sinh nơi nào.”

(Julyyy: Thực dân chi lộc, vi dân giải ưu: đại khái là hưởng phúc lợi từ nhân dân thì phải giải quyết vấn đề, sầu muộn cho dân ấy.)

Hệ thống: “Vậy cuối cùng là ai sai?”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt đáp: “Hôm qua ta hỏi Tùng Phong__”

Tùng Phong chính là gã sai vặt bên người Chúc Thanh Thần, lúc này hắn hẳn là đang dừng xe ngựa đi.

“Hắn nói, khi mới lập quốc, học cung mở ra vì bá tánh thiên hạ. Nhưng tới hiện tại, lễ nhập học không ít, đem con cháu bá tánh bần hàn cự tuyệt ngoài cửa, chỉ để lại quyền quý thế gia.”

Chúc Thanh Thần đưa ra kết luận: “Không ai sai, là triều đình sai rồi.”

Trong điện, bọn học sinh vẫn còn oán giận.

Chúc Thanh Thần lùi lại vài bước, một mực thối lui đến hành lang, mới thanh thanh giọng, nhắc nhở bọn họ phu tử đã tới, mau mau yên tĩnh.

Cho bọn họ đủ thời gian thu thập, Chúc Thanh Thần mới đỡ đỡ mũ quan, một lần nữa bước tới, đứng trước cửa giơ tay đẩy cửa điện.

Học sinh mặc thanh y, đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Phu tử.”

Chúc Thanh Thần hướng bọn họ khẽ gật đầu, đi đến chổ ngồi bên trên, vén y phục ngồi xuống: “Sớm.”

Cầm lấy tiểu chuỳ* trên bàn, gõ vào chuông đồng nhỏ bên cạnh, phát ra hai tiếng “ding dang”. (búa nhỏ)

“Hôm nay luận đề ‘Cố lễ chi giáo hóa dã vi’, làm một bài luận.”

Hệ thống ở bên cạnh giải thích: “‘Cố lễ chi giáo hóa dã vi’ xuất phát từ ‘Lễ Kí Kinh Giải’, có nghĩa là ‘việc dạy lễ nghi phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất’.”

“Ngươi tưởng nói cho bọn họ, ngươi giúp học sinh bên ngoài xem văn chương, cũng là một phương thức giảng dạy?”

Học sinh đứng đằng trước hình như cũng phát hiện ra điều đó, ngẩng đầu nhìn phu tử.

Phu tử rõ ràng là đang nói đến sự tình hôm qua.

Chúc Thanh Thần cười không đáp lời hệ thống, cầm nén hương trên bàn đặt trước ngọn nến châm lên: “Ba nén hương.”

Bọn học sinh: ?

“Phu tử, ngài đồng thời thắp cả ba nén hương!”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần mi mắt cong cong, “Còn không mau lên."

Bọn họ sinh không kịp suy nghĩ chuyện khác, vội vàng trở về chổ ngồi, trải giấy, bài nghiên mực.

Chúc Thanh Thần đem ba nén hương cấm ở lư hương, hệ thống lại tiếp tục truy vấn: “Ngươi còn không có giải đáp vấn đề của ta, ngươi muốn dùng sách luận dạy dỗ bọn họ, đúng không?”

“Không phải a.” Chúc Thanh Thần hợp tình hợp lý, “Chỉ là đêm qua ta ngủ quá muộn, hôm nay quên chuẩn bị cùng bọn họ nói cái gì, cho nên để bọn họ tự mình viết văn chương, ta trộm lười một lát.”

“Hơn nữa ta cũng không nhận thức bọn họ, thời điểm bọn họ đem văn chương giao nộp ta còn có thể nhân cơ hội nhận thức một chút.”

Hệ thống: ?

Bởi vì không soạn bài, cho nên yêu cầu học sinh của mình tự mình làm bài tập.

Bởi vì không biết tên học sinh, cho nên yêu cầu học sinh tự mình nộp bài tập.

Ngươi thật thành thạo a, Chúc Thanh Thần, ngươi còn nói ngươi không phải lão sư!

Bọn học sinh múa bút thành văn, Chúc Thanh Thần tay chống đầu, tuỳ tiện lật lật danh sách trên bàn, thử đem tên trên danh sách ấn định vào từng học sinh bên dưới.

Thời gian “ba nén hương” còn chưa tới, một học sinh ngồi hàng đầu liền gác bút, nâng lên bài văn của chính mình, nhẹ nhàng thổi thổi khô nét mực ướt.

Đám học trò còn lại nhìn thấy không khỏi khe khẽ thì thầm.

“Không phải chứ? Liễu sư huynh nhanh như vậy đã làm xong? Ta mới viết hàng đầu tiên.”

“Ta mới viết chữ đầu tiên.”

“Ta một chữ cũng chưa viết.”

“Liễu sư huynh thổi liền thổi, đừng thổi đến ba nén hương của phu tử a.”

Chúc Thanh Thần cười cười, hướng vị “Liễu sư huynh” kia vươn tay, ý bảo hắn đem văn chương nộp lên đi.

Hắn đứng dậy, hai tay nâng bài văn, đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần rũ mắt liếc qua tên của hắn.

Liễu Ngạn.

An Dương Liễu thị, thế gia đại tộc.

Liễu Ngạn thân hình cao gầy, mặt mày thanh lãnh, trên người mặc thanh y của học cung, trông như một gốc liễu rũ bên bờ sông, kiêu ngạo tự mãn.

Hắn có xuất thân cùng học thức như vậy, việc kiêu ngạo cũng là điều bình thường, có thể lý giải.

Chúc Thanh Thần đối hắn cười cười, rũ đôi mắt, tiếp tục xem văn chương được trình lên.

Ừm….

Tươi cười ngưng đọng trên mặt Chúc Thanh Thần.