Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 6: Đụng phải tra công

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Sau khi tiễn Bùi Tuyên đi, Chúc Thanh Thần bắt đầu phê các bài văn chương do những học sinh đưa đến.

Gã sai vặt đứng một bên hầu hạ, giúp cậu mài mực pha trà.

Có rất nhiều bài văn được đưa đến nhưng Chúc Thanh Thần không qua loa chiếu lệ, mà thận trọng xem từng câu từng chữ.

Trong lúc viết còn khẽ giơ tay trái lên, ống tay áo trượt xuống, cầm một khối bánh đậu xanh nhét vào trong miệng.

Gã sai vặt mỉm cười đẩy đẩy dĩa điểm tâm lại gần hơn: “Tiên sinh, ăn nhiều một chút.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần đem điểm tâm nuốt xuống, thuận miệng hỏi, “Những học trò này, đều không phải học sinh trong học cung sao?”

Gã sai vặt đáp: “Đúng vậy thưa tiên sinh, nếu là học sinh trong học cung cũng không cần chờ tiên sinh hưu mộc mới đến cầu kiến.”

Bàn tay cầm bút của Chúc Thanh Thần dừng lại, hỏi thêm: “Học cung không nhận bá tánh bình thường?”

“Cũng không phải không thu, khi Thái Tổ hoàng đế vừa khai quốc đúng là có nhận, chỉ là hiện tại….Lễ nhập học càng lúc càng cao, cũng chỉ có gia đình quyền quý mới ra nổi.”

“Thì ra là thế.”

Bá tánh bình thường bần hàn, lại vô pháp tiếp xúc với những nhân vật như Học Quan này, chỉ có thể ngày này qua ngày khác mà đứng trước cổng, chờ triệu kiến. Trong nguyên tác, đêm trước thi đình Bùi Tuyên bị cưỡng ép đến như vậy, cuối cùng thế nhưng không dám lên tiếng trừng trị kẻ đó, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chắc đây chính là nguyên nhân.

Y không có thế lực, ngay cả một phu tử tử tế cũng không có, thậm chí cũng không kết giao với mấy cái đồng học, ai sẽ giải oan cho y?

Chỉ sợ đến tột cùng, y tao ngộ chuyện bết bát gì cũng chưa người nào biết.

Đây không phải vấn đề của riêng Bùi Tuyên mà tất cả học sinh bần hàn khác đều có khả năng gặp tai hoạ như thế.

Chúc Thanh Thần thở dài, lại duỗi tay lấy một khối điểm tâm cho vào miệng.

Gã sai vặt vội vàng ngăn cậu lại: “Tiên sinh, nhằm rồi! Đây là thỏi mực, cái này mới chính là điểm tâm!”

“A.” Chúc Thanh Thần lấy lại tinh thần, buông thỏi mực, nghĩ đi nghĩ lại, cũng đem bút buông xuống, “Ta mệt quá!”

Gã sai vặt lại nói: “Thưa tiên sinh, tiểu nhân sẽ đi truyền ngọ thiện cho ngài.”

Chúc Thanh Thần duỗi người: “Đi ra ngoài ăn đi, nhà Bùi Tuyên không phải có tửu phường sao? Qua xem một chút.”

Gã sai vặt: “Thưa vâng, kia tiểu nhân chuẩn bị xe ngựa cho ngài.”

__

Chúc Thanh Thần thay đổi một bộ thường phục màu xanh lá cây đơn giản, vì đang mùa đông nên cậu quấn cả thân thể trong chiếc áo choàng lông cáo, ôm lò sưởi tay.

Gã sai vặt ở bên ngoài đánh xe, bởi vì trên xe ngựa treo mộc bài “Chúc Học Quan Phủ”, bá tánh khắp thành đều biết là xe ngựa của Chúc Học Quan, còn có không ít học sinh dâng văn chương lên, cầu cậu chỉ điểm.

Chúc Thanh Thần nhận lấy tất cả, bảo bọn họ ba ngày sau tới Học Quan Phủ nhận lại.

Một đường đi đi dừng dừng, ra khỏi thành, Chúc Thanh Thần liền lệnh gã sai vặt đem mộc bài gỡ xuống.

Cứ như vậy lăn qua lộn lại, trời nhá nhem tối còn chưa đến được Bùi thị tửu phường.

Gã sai vặt: “Tiên sinh đừng vội, sắp đến nơi rồi.”

Chúc Thanh Thần nghiêng người về phía trước, xốc lên mành trướng, thò đầu ra bên ngoài nhìn.

“Đằng trước, nơi có cấm cờ chính là Bùi thị tửu phường…”

Lời gã sai vặt còn chưa nói xong, đột nhiên có một mã đội từ phía trước lao tới.

Năm sáu vương tôn quý tộc, lưng cõng trường cung, trên lưng ngựa chất đầy thỏ hoang gà rừng, cao hứng phấn chấn trở về từ cuộc du săn.

“Huu__”

Con ngựa hý lên một tiếng, hai chân trước giơ cao.

Gã sai vặt gắt gao nắm lấy dây cương, cảnh báo nói: “Tiên sinh, ngồi ổn định!”

Đám con cháu quyền quý kia, trong miệng toàn là từ ngữ không sạch sẽ: “Đồ không có mắt, nếu đυ.ng đến Kính Vương điện hạ, ta xem ngươi có bao nhiêu mệnh tới bồi?”

Chúc Thanh Thần ngã vào xe ngựa, phản ứng lại vội vàng xốc mành xe lên, giúp gã sai vặt nắm lấy dây cương.

Xe ngựa ổn định lại, Chúc Thanh Thần khẽ giương mắt, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ có một cái mệnh, đủ bồi không?”

Thấy là Chúc Thanh Thần, đám người mới ngưng bật, nhanh chóng xuống ngựa, cúi người hành lễ: “Phu tử…..gặp qua phu tử.”

Trên trời dưới đất, không thể không kính trọng phu tử, bọn họ vẫn sợ hãi Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần rũ mắt nhìn về hướng đám người.

Mới vừa rồi nghe bọn họ gọi “Kính Vương”, vậy người đằng trước chính là Kính Vương.

Kính Vương sớm có tâm tạo phản, nhưng ở trước mặt phu tử, dù không tình nguyện cũng phải làm bộ dáng kính trọng.

Kính Vương cúi người hành lễ, lại không có hoảng loạn như đám con cháu thế gia kia: “Tiên sinh, Bổn vương vội trở về sau chuyến du săn, vô ý đυ.ng phải ngài, thỉnh tiên sinh thứ lỗi.”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”

Kính Vương nhìn thoáng qua Bùi thị tửu phường cách đó không xa: “Bổn vương đang muốn đến tửu phường nghỉ chân, tiên sinh có muốn đồng hành cũng chúng ta không? Mới vừa săn được một ít con mồi, coi như bồi tội với tiên sinh.”

Chúc Thanh Thần hơi hơi nhíu mày.

Nguyên lai Kính Vương để mắt đến Bùi Tuyên sớm như vậy.

“Được.” Chúc Thanh Thần xuống xe ngựa, nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay siết dây cương của gã sai vặt, hướng Kính Vương nói, “Ngươi ra ngoài săn thú, chắc có mang theo chút thuốc trị thương chứ?”

“Ừ.” Kính Vương quay đầu về phía bằng hữu, một người trong đó lập tức lấy thuốc trị thương trên người xuống, hai tay dâng lên.

“Phu tử bị thương sao?”

Chúc Thanh Thần không đáp, chỉ là đem thuốc trị thương đưa cho gã sai vặt, làm hắn tự bôi dược.

Kính Vương sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh, đi theo Chúc Thanh Thần.

Đoàn người đi vào Bùi thị tửu phường, mọi người cao giọng kêu: “Người tới!”

Bùi Tuyên đang tính toán sổ sách trên quầy, nghe thấy có tiếng gọi, vội vàng đặt bàn tính xuống, chạy ra đoán khách.

“Tới đây, các vị công tử…” Bùi Tuyên nhìn thấy Chúc Thanh Thần, hai mắt toả sáng, nhanh chóng cúi người hành lễ: “Gặp qua tiên sinh.”

Chúc Thanh Thần đối với y cười cười: “Đi ngang qua nơi này, tới xem một chút.”