Không Ngọt Không Lấy Tiền

Chương 3: Ngươi muốn bao nuôi ta?

Lúc Cao Hiểu Phong nhận được cuộc gọi từ xa lạ số điện thoại, cậu đang biên tập bài viết bác bỏ tin đồn trên Weibo, thấy không quen số gọi tới, cậu nơm nớp lo sợ tưởng cái gì công ty gọi phỏng vấn về tin đồn, làm tốt chuẩn bị nhanh chóng cúp máy.

“Uy?” cậu cẩn thận phát ra âm thanh.

“Xin chào, xin hỏi ngươi là Cao Hiểu Phong sao?” Đối diện truyền đến dễ nghe giọng nam, thanh âm khách khí, lễ phép, thoáng qua còn có chút quen thuộc.

Không suy nghĩ thêm, Cao Hiểu Phong không chút do dự gác máy.

Giọng điệu quá lễ phép, chắc không phải gọi phỏng vấn mà là bán bảo hiểm.

“Hắn cúp máy”

Bên kia, Thẩm ảnh nhún vai bất đắc dĩ đối với Hách ca nói. “Cái này không thể trách ta, tiếp theo làm sao bây giờ?”

“Vậy tiếp tục gọi nha, Lưu Bị thỉnh Gia Cát Lượng còn muốn ba lần đến mời đâu, hiện tại ngươi khẳng định so ra kém người ta Lưu hoàng thúc, gọi nhiều mấy lần thì có làm sao?” Hách ca ở một bên chỉ huy, “Lần này, trước tiên ngươi phải tự báo thân phận, nói ngươi là Thẩm Tu Cẩn, hắn khẳng định không dám cúp điện thoại của ngươi, ít nhất lần này phải giải quyết vấn đề”

Vì thế Thẩm Tu Cẩn chỉ có thể lại lần nữa gọi cho Cao Hiểu Phong.

Cao Hiểu Phong nhìn đến đối phương gọi lại, rốt cuộc cảm thấy không đúng chỗ nào, bán bảo hiểm sẽ không ân cần như vậy…… Có thể là điện thoại đẩy mạnh tiêu thụ điện thoại? Bọn họ thường có nghị lực hơn.

Cậu bắt máy lần nữa, nghe được đối phương dứt khoát lưu loát nói: “Ngươi tốt, ta là Thẩm Tu Cẩn, xin hỏi ngươi là Cao Hiểu Phong sao?”

Xem đi, quả nhiên không phải bán bảo hiểm, hắn đều nói hắn là…??? Thẩm Tu Cẩn???……

“Từ từ!” Cao Hiểu Phong đứng hình hai giây, rít gào nói, “Ngươi nói ngươi là ai?!!!!”

Thẩm Tu Cẩn theo bản năng hạ xuống âm lượng: “Thẩm Tu Cẩn.”

Cao Hiểu Phong tiếp tục rít gào: “Ngươi nói ta là ai?!”

“Cao Hiểu Phong.” Thẩm Tu Cẩn xoa xoa lỗ tai, “Làm sao vậy?”

A a a a a a a a! Thanh âm cũng khớp!

Thật là Thẩm Tu Cẩn! Sống Thẩm Tu Cẩn!

Hoàn mỹ thần tượng của ta! Là ta lý tưởng bạn trai! Hăn vậy mà chủ động gọi điện thoại cho ta!

Cao Hiểu Phong ho khan một tiếng, đè nén kích động như sóng triều nội tâm, thâm trầm nói:

“Không có gì, ngươi nói đúng.”

Thái độ của Cao Hiểu Phong biến hóa quá nhanh, lão nhân Thẩm Tu Cẩn không biết làm ra cái gì phản ứng.

“Thẩm lão sư, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Cao Hiểu Phong chủ động hỏi, “À, đúng rồi, sự kiện trên hot search kia là cái hiểu lầm, liên lụy đến ngươi thật là ngượng ngùng, ta sẽ lập tức xóa bỏ sau đó viết bài xin lỗi ngươi, Thẩm lão sư muôn cái gì làm bồi thường cũng có thể”

“…… Cảm ơn…nhưng mà.., ngươi có thể hay không tạm thời không cần xóa bỏ bài đăng trên Weibo?” Thẩm Tu Cẩn khó khăn tổ chức ngôn ngữ nói.

“Có thể, đương nhiên có thể, cần thiết có thể.” Cao Hiểu Phong không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng rồi.

Vì thế Thẩm ảnh đế đang chuẩn bị một đống giải thích bị mạnh mẽ chặn lại.

Ta là Thẩm Tu Cẩn, đối diện thật là Cao Hiểu Phong?

Không phải là ai giả mạo đi?

Cao Hiểu Phong thậm chí không hỏi tại sao, thanh âm ôn hòa bổ sung: “Thẩm lão sư còn có nhu cầu gì không? Chỉ cần ta có thể làm được, ta đều có thể hỗ trợ.”

Ngữ khí của đối phương quá quyết đoán, Thẩm Tu Cẩn nhịn không được hỏi: “Nếu ta hỏi ngươi muốn tài nguyên về điện ảnh, ngươi cũng sẽ cho ta?”

“Cho ngươi, đương nhiên cho, cần thiết cho.” Cao Hiểu Phong chân chó nói, “Thẩm lão sư, ngươi thật là tìm đúng người —— ngươi muốn tài nguyên của công ty nào, ta lấy nhược điểm của nghệ sĩ công ty đó đi đổi.”

Thẩm Tu Cẩn cảm thấy không thể tưởng tượng: “…… Ta nếu là muốn đòi tiền, ngươi cũng đưa?”

“Thẩm lão sư thiếu tiền? Thiếu bao nhiêu? Vừa lúc ta còn có chút tiền tiết kiệm!” Cao Hiểu Phong ân cần mười phần, chủ động hỏi: “Một ngàn vạn* đủ không? Ngài gửi ta số tài khoản, loại thẻ nào đều được, ta có rất nhiều loại tài khoản, thẻ ngân hàng khác nhau.”

Sau khi tự hỏi hồi lâu, Thẩm Tu Cẩn kết luận: “Ngươi đang đối với ta nói giỡn.”

Cao Hiểu Phong trầm mặc một lát: “Thẩm lão sư, ta rất nghiêm túc, ta thề với trời, ta khẳng định sẽ đối tốt với ngươi, nếu ngươi không tin, ta chuyển trước cho ngươi 100 vạn”

“Ồ.” Thẩm Tu Cẩn hiểu được, “Ngươi muốn bao nuôi ta?”