Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 45

Ở hành tinh Phan Đạt, kinh tế ở đây phát triển chậm, ngay cả tuần làm việc cũng không chắc kiếm được 500 tinh tệ.

Vị phụ huynh nữ có khuôn mặt tròn và Tôn Trường Không đều nhìn về phía người phụ nữ cao lớn đó, thậm chí người đàn ông kia cũng chau mày.

Nhưng Thời Miên thì không hề thay đổi sắc mặt: "Còn gì nữa không?"

"Học bổng của trường cũng cần phải tăng lên, nâng lên... 3000! Ăn không no nê thì làm sao có tâm trí để luyện tập cho các cô chứ?"

"3, 3000!" Sa La đứng ở cửa nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Cô ấy làm nhiều công việc như vậy cũng không thể có mức lương như vậy!

Và giá rẻ nhất của dịch dinh dưỡng cũng chỉ 10 tinh tệ một lọ, đây không chỉ là muốn trường học nuôi con trai của bà ta, mà còn muốn trường học nuôi cả gia đình bà ta!

Sắc mặt của Tôn Trường Không cũng rất khó coi: "Những gì trường học cung cấp cũng không ít rồi, thì đừng có tham lam như thế."

Một số phụ huynh cũng nói thẳng: "Lúc đến đây cũng không thấy có nói chuyện này, đừng có tự tiện thêm điều kiện."

Nhưng vị phụ huynh nữ cao lớn đó không quan tâm: "Con trai chúng tôi, Trương Thiên Minh, là người sẽ đại diện cho trường tham gia kỳ kiểm định, chẳng lẽ một chút tiền như vậy cũng không xứng đáng được nhận hay sao?"

Nghe vậy, cô bé loli hơi nhướng mày: "Hóa ra bà là mẹ của Trương Thiên Minh."

"Đúng vậy." Vị phụ huynh nữ cao lớn tự hào: "Thiên Minh nhà chúng tôi, là một hạt giống tốt của học viện quân sự. Có bao nhiêu người ở bên ngoài muốn "đào" Thiên Minh đi, còn đưa ra mức giá cao hơn nữa, nếu không phải tôi ngăn cản thì Thiên Minh đã sớm rời đi rồi."

Tuy nhiên, lần này Thời Miên không tiếp tục nói chuyện với bà ta, mà nhìn lướt qua các phụ huynh khác đang có mặt: "Nếu như đến đây để nói chuyện cuốc đất, thì mời những học sinh đó đến đây một chuyến, nói lý do tại sao họ lại bị phạt."

Bị phạt???

Một số phụ huynh đều ngạc nhiên.

Tiếp theo là Vũ Tráng Tráng, Hồ Nhất Châu và một người bạn cùng phòng của họ đi đến.

Khi ba nam sinh này được gọi đến thì vẫn còn hơi bối rối, lo sợ rằng mình sẽ bị gọi phụ huynh. Nhưng sau khi nghĩ lại, việc gọi phụ huynh cũng chưa chắc gọi phụ huynh của họ, lúc này ba nam sinh mới bình tâm trở lại.

Mấy cậu nam sinh vừa vào, lập tức bị nhận ra ngay vì mùi mồ hôi hôi và bùn đất trên giày của họ.

Lúc đó, có một phụ huynh đau lòng ôm lấy con trai của mình: "Tráng Tráng, con mệt như vậy à?"