Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 42

Nói xong liền vẫy tay với đội ngũ đang cuốc đất ở đằng kia: "Tôi sẽ đến văn phòng một chút, chút nữa sẽ quay lại kiểm tra tiến độ của các cậu."

Ánh mắt của những cậu sinh viên đang đầy đổ mồ hôi đều sáng lên, nhưng dưới uy phong của cô nên họ vội vàng kìm nén lại sự vui mừng của mình.

Mọi người đều đồng thanh đáp lại, không dám ngừng động tác trong tay dù chỉ một giây.

Sa La rất ngạc nhiên: "Sao bọn họ lại nghe lời đến vậy? Chính phủ hành tinh Phan Đạt quản lý lại rồi sao?"

Đây là hình dung gì thế này...

Hóa ra trong mắt cô gái này, chính phủ quản lý lại và mặt trời mọc từ phía tây có cùng một tần suất xảy ra...

Thời Miên im lặng một lúc liền nói: "Học sinh ở đây vẫn khá biết điều, chỉ cần giải thích cho bọn họ hiểu lý do thì họ sẽ thông suốt."

"Giải thích có ích sao?" Rõ ràng Sa La không tin: "Mỗi lần chủ nhiệm Tôn giáo dục bọn họ, không phải cứ vào tai trái rồi ra tai phải sao?"

Thời Miên trao cho cô ấy một ánh mắt đầy thâm sâu: "Đó là vì phương pháp không đúng. Nếu như chủ nhiệm Tôn dùng gậy gộc mà giảng đạo lý giống như cha mẹ họ dạy bọn họ hồi nhỏ, chắc chắn bọn họ sẽ sẵn lòng lắng nghe."

Sa La: "……"

Văn phòng hiệu trưởng không xa như văn phòng của Tôn Trường Không, Sa La đã dọn dẹp xong từ hôm qua.

Nhưng không biết là do thói quen hay sao, những phụ huynh này rõ ràng chọn văn phòng của Tôn Trường Không.

Hai người vừa vào đến đại sảnh tầng một, đã nghe thấy tiếng nói bên trong.

"Hiệu trưởng mới của các ông đâu? Sao còn không đến?"

"Cái thái độ cao ngạo thật đáng phê phán này, ngay cả khi lúc hiệu trưởng cũ còn sống, cũng không cần phải mời mọc đến như thế này."

Tôn Trường Không nói chậm rãi, rõ ràng là đang cố gắng chuyển trách nhiệm lên mình: "Hiệu trưởng mới chỉ đến hôm kia, còn chưa quen với tình hình của trường học. Mọi người có việc gì cứ đến tìm tôi là được."

"Không quen với tình hình? Không quen thì làm sao dám chỉ đạo bừa bãi!"

"Học sinh ngoan lại không cho học, lại bắt đi cuốc đất, các ông tưởng mình là học viện nông nghiệp à?"

"Chúng tôi gửi con đến trường để học, chứ không phải để cho các ông lừa gạt trẻ con!"

Với tốc độ nói chuyện của Tôn Trường Không, ngay cả một người ông ấy cũng không thuyết phục nổi, huống chi bây giờ đến một lúc bốn năm người chứ.

Cứ mỗi lần ông ấy mở miệng sẽ bị chen ngang, cứ bị cắt ngang liên tục như vậy, ông ấy không thể nói được gì.