Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 25

Nếu cô bé này tin thì chỉ là một đứa trẻ không có não, muốn lừa cũng rất dễ.

Nếu không tin thì cô cũng không làm gì được anh ta.

Dù gì kỳ kiểm định cũng sắp đến rồi, trong trường này chỉ một mình anh ta là dạy võ được. Chỉ cần cô bé này không muốn vừa mới lấy được ngôi trường này lại mất đi như vậy.

Chắc chắn cô ta sẽ nghe lời và cung phụng anh ta, dù trong lòng không thoải mái thì cũng phải nhẫn nhịn.

Triệu Tra cố tình làm ra vẻ mệt mỏi: "Có lẽ là do tôi quá mệt. Cũng không cách nào, mọi việc kiểm định đều đè lên một mình tôi mà.”

Thời Miên gật đầu rất chân thành, nói: "Thầy Triệu đã vất vả rồi."

Sau đó cô bé loli đỡ anh ta đến giường và đè mạnh xuống, lấy ống tiêm ra đâm xuống…..

“Aaaaa…”

Rõ ràng là một gã đàn ông cao gần một mét chín, mà cũng không nhịn được, phát ra tiếng kêu thê lương như tiếng heo bị gϊếŧ.

Sa La run rẩy đứng cạnh giường, ánh mắt nhìn Thời Miên có chút sợ hãi.

Lúc này, Thời Miên đã rút cây kim nhỏ ra khỏi eo Triệu Tra: “Được rồi, bảy ngày tới cần nằm yên trên giường để phục hồi thôi. Nhưng anh không cần lo, với tình trạng bây giờ của anh, không muốn nghỉ ngơi cũng không được.”

Cái gì mà nói ‘anh ta không cần lo’?

Mắt Triệu Tra đỏ lừ lên vì tức giận, muốn đứng dậy nhưng chỉ cần hơi cử động một chút thì chỗ vừa mới bị chích liền đau nhói.

Thấy anh ta không nói nên lời, Thời Miên thu dọn cây kim và chuẩn bị rời khỏi: “Thầy Triệu cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước.”

Sa La nhìn theo mà lòng đầy sợ hãi: “Cái này... sau bảy ngày sẽ khỏi hẳn ạ?”

Tất nhiên là sẽ khỏi, hiện tại Thời Miên không có tu vi, kim châm phong huyệt cũng chỉ có thể phong được bảy ngày.

Nếu có người này ở đây, sẽ cản trở một số kế hoạch của cô, không bằng để người nafy nghỉ thêm vài ngày cho lành.

Thời Miên trả lời chắc chắn với Sa La nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung: “Nếu thầy Triệu không lại bị trật lưng lần nữa.”

Sa La: “…”

Sa La vô cùng đồng cảm nhìn Triệu Tra đang chảy mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn đi theo Thời Miên.

Sau khi đóng cửa lại, Sa La không khỏi lo lắng hỏi: “Một tuần thầy Triệu không thể di chuyển, thì sao dạy học được?”

“Ai nói không dạy được?” Cô bé loli đi phía trước quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút nào là ngạc nhiên: “Thông báo cho tất cả học sinh tập trung ở khu đất hoang sau tòa giảng đường, bây giờ tôi sẽ dạy.”