Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 22

Thời Miên: "Không, quý hiếm như vậy, cô nên để bản thân thưởng thức đi."

Cuối cùng Thời Miên vẫn lấy một quả từ trong không gian, giải quyết vấn đề bữa tối này.

Trở lại phòng ở tạm thời mà Sa La dọn dẹp giúp cô, Thời Miên bắt đầu quan sát xung quanh và trang trí trong phòng.

Mặc dù hành tinh Phan Đạt rất lạc hậu, nhưng công nghệ vẫn phát triển hơn so với thời đại hiện đại mà trước khi cô xuyên không đến.

Khoang con nhộng trong phòng không chỉ là giường, mà còn hỗ trợ con người vào giấc ngủ. Đáng tiếc cái cô ta đang sử dụng đã quá cũ, đã hỏng.

Thời Miên thu dọn buồng con nhộng, lấy ra một chiếc giường cổ điển khắc họa và nằm lên, sau đó lại kiểm tra quang não trên cổ tay của mình.

Cái này ở trong thế giới tinh tế ai cũng có một cái, có thể coi là Hệ thống tặng Thời Miên.

So với chiếc điện thoại trước khi Thời Miên xuyên không thì rõ ràng não quang này tiên tiến hơn nhiều. Khi sử dụng sẽ hiện một màn hình ánh sáng bán trong suốt, nhỏ gọn và tiện lợi. Đợi cô có tiền thì sẽ mua vài cái để dự trữ trong không gian.

Thấy tâm trạng Thời Miên khá tốt, Hệ thống luôn giả vờ im lặng cuối cùng cũng cẩn thận nói chuyện.

[Buổi chiều nay, chủ nhân thật sự quá ngầu, tôi đã cắt cảnh quay của cô làm thành video rồi, cô có muốn xem không?]

Thời Miên cùng thứ này đấu trí đấu dũng qua 99 thế giới, còn không biết nó có tính cách thích ức hϊếp kẻ yếu nữa đó.

Bất kể cẩu hệ thống nói những lời nịnh nọt như thế nào, vẻ mặt của Thời Miên vẫn không thay đổi: "Lần này anh lại muốn biến tôi trở thành mấy tuổi?"

Hệ thống hơi ngừng lại: [Mặc dù lúc đầu sẽ hơi khó khăn nhưng với sự mạnh mẽ và trí tuệ của chủ nhân thì sao có thể gặp khó khăn được? Không phải cô đã nghĩ ra cách từ lâu rồi sao?]

Thời Miên cười khẩy.

Trời mua bên ngoài không biết đã tạnh từ khi nào, giữa trời và đất chỉ còn một khoảng trống. Thời Miên đẩy cửa sổ ra, không thấy mặt trăng quen thuộc trên bầu trời nhưng lại phát hiện một vài bóng người lén lút bên dưới lầu.

Cũng đúng, hành tinh Phan Đạt không có vệ tinh như mặt trăng, nếu mà ban đêm không có đèn thì thật sự vô cùng tối.

Thời Miên thú vị nhìn những bóng người kia một lúc, cảm thấy không khí bên ngoài thật sự không tốt nên cũng đóng cửa sổ lại.

Đột nhiên giọng điệu của hệ thống thay đổi trở nên lo lắng: [Có một việc tôi cần nhắc cô một chút, người đàn ông họ Triệu kia nhìn chẳng người tốt lành gì, buổi chiều anh ta bị cô đánh vào mặt như vậy, biết đâu anh ta sẽ tìm cách hãm hại cô.]