Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 14

Hai cú đánh liên tiếp, cô bé đều đỡ một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn có thừa sức lực để nói chuyện: "Sức mạnh của chân vượt trội hơn tay, kể cả tốc độ. Còn về sức chiến đấu thì tổng hợp... khoảng năm con ngỗng thôi."

Lần đầu tiên mọi người nghe thấy có người dùng ngỗng để đánh giá sức chiến đấu của một học sinh quân sự, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên khó coi.

Trương Thiên Minh càng tức giận nhìn Trần Hàn: "Có thể dùng hết sức không hả? Nếu không làm được thì đừng có đi lên!"

"Nếu cậu không đi lên thì câm miệng lại!"

Ngỗng sao? Sức chiến đấu của người nghiện game ở hiện đại chỉ bằng 0.5 con ngỗng mà thôi!

Năm con ngỗng thì trong những người không tu luyện, đã được coi là khá tốt rồi, ít nhất là không uổng công học ở học viện quân sự.

Một câu nói của Thời Miên khiến cho mặt mài Trương Thiên Minh tái mét, sau đó cô nhìn về phía Trần Hàn: "Kỹ năng chiến đấu của cậu không tồi, chỉ là thể chất hơi kém một chút."

Một cô bé nhỏ nhắn mà nói những lời này với một học sinh quân sự cao lớn thì thực sự có chút buồn cười.

Nhưng biểu hiện của cô bé này rất nghiêm túc, ánh mắt trong veo và hơn nữa, nhận xét của cô khá chính xác.

Trần Hàn thầm cảm thấy bất ngờ, liền sử dụng liên hoàn quyền mà cậu ta đã luyện tập gần đây.

Thời Miên vừa cất viên đá trắc nghiệm vừa né tránh, chờ cậu ta đánh xong bộ liên hoàn quyền, rồi trả lại y nguyên cho cậu ta.

Không, cũng không thể nói là y nguyên được...

Cô bé ra đòn nhanh hơn, góc đánh khó chịu hơn và sự kết nối giữa các đòn đánh cũng mượt mà hơn. Như thể cô đã luyện tập nó hàng ngàn, hàng vạn lần, chứ không phải mới thấy người khác sử dụng lần đầu.

Trần Hàn vừa cố gắng đối phó và cố tìm ra những lỗ hổng trong liên hoàn quyền để cải thiện hơn, ánh mắt của cậu ta càng lúc càng sáng.

Nhưng Thời Miên đã nắm rõ sức mạnh của cậu ta, chỉ một động tác quật qua vai khiến cậu ta ngã xuống đất và cô đè lên một chân.

Trần Hàn cũng không vùng vẫy, nhận thua một cách dễ dàng.

Thời Miên buông cậu ta ra, ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Tra: "Không quá hai phút đúng không?"

Triệu Tra: "……"

Không chỉ Triệu Tra, tất cả đều im lặng như chết vậy.

Nếu ban đầu họ còn có thể tự an ủi bản thân là may mắn, nhưng may mắn có xảy ra liên tiếp được không? Có thể giúp người ta giành chiến thắng không?

Nếu họ là Trần Hàn, họ có thể thắng không?