Chiếm Đoạt

Chương 23: Hôn nhân là nấm mồ tình yêu

Một người bạn khác tên Hạ Tử Vy cũng đã kết hôn trong giọng nói bày tỏ chút chua xót.

"Thế thì nhất cậu rồi còn gì. Nói về tớ đây này, hôn nhân chẳng ra sao, con thì còn nhỏ suốt ngày quấy khóc, đúng là phiền chết đi được!"

Hai mắt Trình Sương sáng lên. Trước đây cô không quan tâm đến trẻ con lắm, nhưng bây giờ thì khác.

"Cậu có con rồi? Hồi đó cậu kết hôn sau tớ hẳn ba tháng lận, vậy mà nhanh thế đã sinh em bé rồi sao?"

Hạ Tử Vy gật đầu, thấy cô hứng thú thì bắt đầu kể khổ.

"Ừ, kết hôn hai tháng thì tớ mang thai, giờ con trai cũng gần một tuổi rồi. Nếu biết trước sinh con cực như vậy tớ đã chẳng ham hố làm gì. Các cậu biết không? Sinh xong tớ nặng thêm mười lăm cân, mất hai tháng mới giảm được nhưng da lại bị chảy xệ, bây giờ muốn dưỡng lại cũng không có thời gian! Mẹ chồng nói chồng tớ đi làm vất vả, tất cả việc nhà và chăm con đều là của tớ! Đã thế chồng tớ còn không biết thông cảm, ngày nào tớ cũng thức khuya dậy sớm, nhan sắc tàn phai, ai mà chịu nổi chứ?!!!"

Sự căm phẫn của cô ấy như lây sang mấy người còn lại, khiến không khí nhất thời an tĩnh. Nhóm bốn người thì có tới ba người đã kết hôn, trong đó Trình Sương và Lâm Uyển đều chưa có con.

"Thôi cậu đừng nóng giận, bình tĩnh lại đã. Ít nhất thì cậu cũng sinh rồi, có con trai đáng yêu để chăm sóc. Sau này nó lớn nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ mà. Cậu nhìn tớ mà xem, tuy không phải vất vả trông con thật, nhưng mà tớ phải đi làm, tăng ca suốt ngày, còn bị mẹ chồng rỉa rói là không biết đẻ, trong khi tiền sinh hoạt trong nhà đều do tớ lo, chồng tớ chỉ biết đua đòi bè bạn, ăn bám mà còn dám lên mặt với tớ đây!"

Hai cô bạn như tìm được tri kỷ bắt đầu nói xấu chồng mình, sau đó đồng thời quay sang tìm kiếm Trình Sương làm đồng minh.

"Đàn ông đều không phải thứ tốt! Lúc yêu đương thì dẻo mồm dẻo miệng, kết hôn xong thì chẳng được nước gì! Trình Sương, chồng cậu thì sao?"

Cô nhất thời không dám nói gì, sợ chọc vào nỗi đau của họ. Nghe hai người bạn kể lể cô mới biết cuộc sống của mình sung sướиɠ cỡ nào. Cô vừa không bị mẹ chồng bắt sinh con sớm, vừa không phải ra ngoài làm việc chèo lái gia đình. Đã thế chồng cô còn yêu thương săn sóc, không có dấu hiệu hôn nhân rạn nứt. Cô mà nói ra khéo họ nghe được lại khó chịu.

Nhưng mà cô không nói đâu có nghĩa họ chịu buông tha.