Chiếm Đoạt

Chương 1: Hôn nhân viên mãn

Trình Sương năm nay hai mươi lăm tuổi, cô đã kết hôn được năm năm, hiện có một đứa con trai nhỏ hai tuổi.

Năm năm trước cô mặc kệ lời phản đối của gia đình mà gả cho một người đàn ông hơn cô ba tuổi. Chồng cô Lâm Tử An là học trưởng ở đại học của cô, tuy gia cảnh nhà anh rất nghèo nhưng Lâm Tử An lại đẹp trai học giỏi, tính tình ôn nhu nho nhã, là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái.

Khi ấy tuy Trình Sương cũng được coi là một cô gái xinh đẹp nhưng so với hoa hậu giảng đường hay hoa khôi của khối thì còn kém xa. Tính tình cô nhút nhát dịu dàng, gặp ai cũng ngại ngùng hướng nội, cho nên cả khoa Kinh Tế đều không thể hiểu nổi rốt cuộc Lâm Tử An nhìn trúng cô ở điểm gì.

Cho đến khi gia thế giàu có của Trình Sương lộ ra. Lúc ấy tất cả mọi người đều cười nhạo cô là vớ phải phượng hoàng nam, sớm muộn gì cũng bị chiếm đoạt tài sản rồi bị đuổi ra đường với hai bàn tay trắng.

Nhưng Trình Sương không cho là vậy. Lâm Tử An quen biết cô khi chưa biết gì về gia đình cô cả, sao có thể là thấy người sang bắt quàng làm họ? Hơn nữa đúng là nhà cô có chút của cải, nhưng cũng không phải là giàu có ghê gớm gì, với tài hoa của Lâm Tử An, sớm muộn gì anh cũng tự tay lập nên sự nghiệp.

Cho nên bất chấp lời can ngăn của ba mẹ và bạn bè, cô vẫn cố chấp gả cho anh.

Nhoáng cái mà đã năm năm trôi qua, sau khi học xong đại học cô cũng định đi làm, nhưng mà mẹ chồng và chồng lại khuyên cô ở nhà làm bà chủ, chuẩn bị kế hoạch sinh con sớm để đứa nhỏ vừa có bà nội chăm giúp mà cô cũng còn trẻ dễ lấy lại vóc dáng.

Trình Sương thấy cũng đúng. Cho nên khi Lâm Tử An vừa lên chức trưởng phòng, thu nhập khá hơn thì cô cũng từ bỏ chuyện tránh thai. Thế là ý trời run rủi, ba tháng sau cô đã có mang, tính ra thì cái thai đúng vào ngày tổ chức tiệc mừng Lâm Tử An lên chức. Trùng hợp như thế khiến mẹ chồng vui vẻ cười không khép miệng được, liên mồm khen cô có phúc, cưới cô về là song hỷ lâm môn.

Chuyện vui không dừng lại ở đó, chín tháng sau Trình Sương còn sinh ra một bé trai kháu khỉnh, nhất thời không ai là không thừa nhận cô may mắn. Ngay cả ba mẹ cô cũng bắt đầu buông thành kiến lúc xưa.

Nhưng mà Trình Sương lại nhạy cảm nhận ra rằng chồng cô có vẻ không vui mấy, anh vẫn cười nhưng thái độ xa cách khó hiểu. Lâm Tử An còn không ôm con trai lần nào, nghe mẹ chồng nói đấy là tập tục ở quê chồng, chỉ bế cháu chứ không bế con. Bé trai thì không nên nuông chiều mà người bố phải nghiêm khắc mới thành người được. Nghe vậy, Trình Sương cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chỉ là chồng cô đêm đêm không về nhà, thời gian tăng ca còn nhiều gấp trăm lần thời gian ở bên vợ con.