Gần như là đáp án tiêu chuẩn bài bản làm cho Mạc Bất Dật hơi nhướng hàng lông mày lên, chỉ thoáng chốc đã mất đi hứng thú với Omega duy nhất trên tinh hạm này. Mặc kệ là xuất phát từ thân phận quân nhân hay là tính cách vốn có, người có thể nói ra được lời như vậy phần lớn đều không đem lại cho hắn quá nhiều sự thích thú. Mà nhàm chán chính là điều hắn ghét nhất.
Mạc Bất Dật không có ý định sẽ tiếp tục ở nơi này lãng phí thời gian, đang lúc tính toán tìm một cái cớ để rời đi thì nhìn thấy Omega ở trước mặt đang nhìn chiếc ly trong tay của chính hắn, trên mặt lộ ra đôi nét ngập ngừng không rõ ràng.
Đầu ngón tay gõ dọc khe khẽ vài cái trên ly, Mạc Bất Dật nhoẻn khóe môi dưới lên, bày ra dáng vẻ hơi chút hoang mang: “Làm sao vậy?”
“Cái này.” Đường Yến Cửu dường như đã do dự một lát rồi mới đưa tay ra chỉ nửa ly đậu nành trong tay của Mạc Bất Dật: “Nếu như không quen uống ngọt và nhạt.” Cậu dừng lại một chút rồi mới nói ra nửa câu sau: “Có muốn nếm thử vị mặn không?”
Lần này Mạc Bất Dật mới thật sự ngây người ra: “Thứ này còn có thể có vị mặn à?”
Rõ ràng thấy được là hắn không có quá nhiều hiểu biết về ẩm thực của Đông Viêm.
“Đương nhiên.” Đường Yến Cửu mỉm cười, vì bàn đến chủ đề mà chính cậu cảm thấy có hứng thú nên giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Chỉ cần đổi đường được thêm vào bên trong thành một lượng nước tương vừa phải là được. Nếu như không bài xích cũng có thể rải một chút hành lá cắt nhỏ lên trên.”
“Nhưng mà bây giờ cậu đang uống…” Ánh mắt rơi lên trên ly đậu nành đang uống dang dở nằm trong tay của Đường Yến Cửu, Mạc Bất Dật hơi híp mắt lại.
Dựa theo cách nói khi nãy của Đường Yến Cửu, một loại vị khác của đậu nành nhìn từ bên ngoài vào có lẽ phải có sự khác biệt rõ ràng với loại đang ở trong tay họ mới đúng.
“Bởi vì vị mặn thật ra không thích hợp làm đồ uống riêng biệt.” Đường Yến Cửu nhìn được suy nghĩ của Mạc Bất Dật, cậu không để ý lắm mà cứ đung đưa chiếc ly ở trong tay của mình: “Nhưng mà bây giờ tôi cũng đang uống ngọt, thực tế là vì những người khác không cho.” Nói đến đây, cậu không nhịn được mà thở dài một hơi: “Có trời mới biết được tại vì sao mà những người trên khoang tàu này đều hảo ngọt.”
“Anh có tin được không? Một khi có ý đồ đổ nước tương vào trong đó thì có một đống người sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt kỳ dị. Tôi cũng không phải là uống mặn nhưng mà muốn đổi khẩu vị là chuyện gì đó rất bình thường đúng không? Đương nhiên rồi, họ cũng chỉ nhìn tôi chứ sẽ không ngăn cản, nhưng mà quá đáng nhất chính là họ hoàn toàn không để cho tôi đi vào nhà bếp!” Đại khái là vì chuyện này không thể phàn nàn với những người khác trên khoang tàu, Đường Yến Cửu vừa mở màn đã hơi không dừng lại được: “Không phải chỉ là làm ra vài món ăn u ám thôi hay sao, ít nhiều gì thì tôi cũng chưa làm nổ tung nhà bếp mà. Hơn nữa, những thứ đó cũng không phải là thật sự ăn không được, tôi cũng chưa thấy ai ăn xong đau bụng hay là bị làm sao?”
“Nói nữa nhé, cho dù đồ mà tôi làm ra có mùi vị thật sự kinh khủng đến như vậy, không phải là tôi cũng đã đồng ý là sẽ không tùy tiện đi vào nhà bếp nữa rồi hay sao, có cần đến nông nổi là đến cả nhà bếp thì cũng không cho tôi vào hay không? Trên người tôi có mang theo virus gì có thể làm ô nhiễm hương vị đồ ăn xung quanh sao?”
Bản năng của hắn cảm thấy chính mình không nên đi sâu vào chủ đề nhỏ bé này, Mạc Bất Dật im lặng một lúc rồi mới bày vẻ mặt khó hiểu mở miệng ra: “Cho nên mục đích mà cậu đề nghị tôi nếm thử vị mặn là gì?”
“Cậu Mạc.” Nghe thấy lời của Mạc Bất Dật, Đường Yến Cửu lập tức ngừng sự phàn nàn của mình lại, vẻ mặt đứng đắn: “Có thể xin nhờ anh giúp tôi lấy một ít nước tương từ nhà bếp ra đây không?”