Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng

Chương 40

1 tiếng trước vụ tai nạn

Năm ấy, bọn em lên năm 3, đã thấm thoát 6 năm rồi, P và em vẫn bên nhau, phải nó là có khá nhiều sự ngưỡng mộ từ trong đến ngoài lớp dành cho bọn em, nhiều người hỏi tại sao em lại có 1 tình yêu bền lâu như thế thì em chỉ trả lời:

– Do duyên số

Hôm ấy lớp em tổ chức cho cả bọn đi uống nước, hôm ấy em không đèo P đi vì P phải chở 1 con cùng lớp tên H nhưng em cũng chả ngồi không vì em còn phải đèo thằng TH đi. Nói về thằng này thì nó bựa vô đối, mỗi lần đi chơi thì nó phải chải chuốt gấn 1 tiếng đồng hồ mới xong, lúc đầu tưởng nó là gay về sau chơi với nhau lâu hóa ra nó điệu quá mức thôi. Em đến nhà thằng TH gọi nó:

– Xong chưa

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD

TH:

– Đợi bố tí con trai

Em:

– *m nhanh lên nhé không tao cắt **** giờ

TH:

– Đợi tí

Em thấy tình hình này đợi nó chả nhanh đâu bèn lấy dt ra nhắn nhắn cho P:

– Em đi chưa

P nhắn lại:

– Em đang ở nhà con H

Em:

– Em chưa đi à?

P:

– Đang đợi nó tắm ạ

Em:

– Đã ăn sáng chưa đấy

P:

– Rồi, hihi, anh cứ khéo lo, thôi em đi trước nhé, bye anh

Em:

– Bye em

Thằng TH đi ra huých vai em, làm em giật mình, nó bảo đợi nó đóng cửa rồi đi, thằng này làm gì cũng lề mề, sau khi đóng cửa xong, nó nhảy lên xe em, em nẹt pô “rườm rườm” rồi phóng xe đi (xe hư nên mượn tạm xe độ của ông V, chiếc wave thì thằng Thành mượn rồi). Phải nói mấy xe này chạy lần đầu khó thật, nhưng chạy một lát cũng thấy thích vì nó khá nhanh và tiếng pô nghe êm tai (độ hơn 40tr có khác). Em chạy vèo vèo đến quán nước mà lớp em hẹn, đến nơi thì mấy chú bảo vệ nhìn em như thú lạ, chắc có lẽ vì chiếc xe.Em bước vào bên trong, chà một quán khá là lớn, đi vào sâu tí nữa đã thấy bọn lớp em ở đấy hò hét như lũ khỉ, tất nhiên là trừ P ra rồi, P vẫn đẹp như ngày nào. Em nhanh nhẹn chen vào chỗ P để được ngời cạnh em ý.Hôm ấy bọn em chuyện trò chém gió khá vui, được một lúc thì P nói:

– M này?

Em:

– hử?

P:

– Anh ăn kem không

Em:

– Ăn chứ

P:

– Tí nữa em mua rồi sang nhà anh chơi luôn nhé

Em:

– Ok, kem chocolate nhé, để tí anh mua chút nước ngọt về, ăn kem xong rồi uống luôn

P:

– Ok thế tí nữa nhé thôi em đi trước đây

Em:

– Ừ bye

Nói xong P đứng lên đi cùng con H, em vẫn ở lại chém gió tiếp thì nghe được cuộc gọi ấy. Em nói:

– Giờ sao

Thằng G:

– Mày đến trước đi, tí nữa tao chở N vào

Em:

– Ừ thôi tao đi trước

Em chạy ra xe, phóng bạt mạng đến bệnh viện, lạng lách đánh võng, vượt đèn đỏ, chợt, em bị tuýt còi bởi 1 bác CSGT. Em dắt xe vào lề. CSGT:

– Có biết bị tội gì không (làm như đang lấy lời khai em)

Em:

– Không ạ

CSGT:

– Chạy xe tân trang, vượt đèn đỏ, blah blah blah (em chả nhớ)

Em:

– Thôi chú tha cháu lần này đi ạ

CSGT:

– Khỏi nhé

Em sắp hết kiên nhẫn:

– Bạn gái cháu đang có chuyện ạ, bác tha cháu lần này đi ạ

CSGT:

– Giải quyết nhanh 500k

Em mở ví ra thấy chỉ còn 5k, CSGT thấy thế bèn đưa biên bản ra:

– Đưa giấy tờ ra rồi ký vào đây

Em thấy tình hình này nếu đưa giấy tờ thì làm gì có đem mà đưa, ký vào thì chắc chắn mất xe, ông V lại mắng cho. Em đành liều mạng, chộp lấy chìa khóa và nhảy lên xe, nổ máy, đá số, tăng ga chạy đi, em cố gắng luồn lách qua dòng người đang đi, sau lưng là tiếng còi hú inh ỏi của CSGT nhưng xe của CSGT thì không chạy lại xe này rồi, xe này quá nhanh, chạy bỏ cả CSGT, em cố nấp vào 1 con hẻm nhỏ, đợi tình hình ổn rồi chạy ra bệnh viện. Đến nơi, em tức tốc chạy đến phòng cấp cứu, tâm trạng em lúc này cực rối bời, đến phòng cấp cứu, em thấy chị Huyền, anh L, con H đang ở đấy. Thấy em, chị Huyền đến nói:

– M!

Em:

– P sao rồi chị

Chị Huyền:

– Đang cấp cứu trong đấy

Em lúc này đứng đơ ra đấy, run run, anh L đến vỗ vai an ủi:

– Không sao đâu, 4 năm trước mày cũng nói với tao câu này mà, yên tâm đi, P không sao đâu

Em:

– Chỉ mong là thế

Em quay sang con H:

– P bị như thế nào

Con H:

– Lúc nãy, nó dừng xe, bảo mua kem cho mày, nó đi sang bên kia đường thì bị xe vượt đèn đỏ tông trúng làm té ra, bất tỉnh, máu chảy đầy ra, bị gãy chân, tao gọi xe cấp cứu đến chở, may là có anh L với chị chạy ngang qua thấy nếu không là có chuyện.

Em:

– Cám ơn hai người nhé

Chị Huyền:

– Không sao đâu em