Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng

Chương 30

Sau lần chạm trán với “thằng” Q hôm ấy, em nghĩ mình nên luôn ở trong trạng thái đề phòng với nó vì nó là đứa nguy hiểm sẽ làm hại P, hay là em sợ mình không bằng nó nên P sẽ đi mất khỏi vòng tay mình. Không, mình không được sợ, nếu mất P thì sẽ mất tất cả. Em thầm nghĩ như thế và cứ lặp đi lặp lại một cách liên tục, lúc này em đang đứng trước nhà, nên thằng bạn hàng xóm thấy thế hỏi (thằng này cũng khá thân với em, tạm gọi nó là Thành):

– Mày bị cái gì đấy, tự dưng ngồi thẫn thờ như con đười ươi:look-down:

Em:

– Học quá nhiều ấy mà!

Thằng Thành:

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD

– *m cứ thích chém gió, bố hỏi chuyện gì thế, nhìn mặt mày biết dóc tổ rồi

Em:

– Hê hê chỉ mày hiểu tao!

Thằng Thành:

– Hê hê bỏ P đi để ý em nào à?

Em:

– Không, à mà này, mày biết con Q bên trường tao không

Thằng Thành:

– Biết, *m nó bố láo lắm mày ạ, đám của nó kéo qua trường tao đánh suốt:surrender:

Em:

– Con Q là người như thế nào

Thằng Thành:

– À, con gái mà ăn mặc như con trai, hút thuốc, bar biếc đủ thứ cả, đám của nó đông lắm, tầm 20 đứa cơ đấy, *m bố mẹ nó giàu thôi chứ không thì nó mọt gông rồi, trước chém thằng kia mà bố mẹ nó chạy tiền cho nên nó giờ vẫn ngông ngông ngoài đường

Em nghe mà thoáng rùng mình, không ngờ 1 đứa con gái lại có thể trở thành 1 người như thế, đây là lần đầu tiên em thấy tomboy mà lại là 1 đứa hư đốn như thế nên giờ em chả có cảm tình với mấy đứa như thế, thấy dị ứng như nào ý:stick:.. Em hỏi tiếp:

– Nó có bao nhiêu con người yêu rồi

Thằng Thành:

– Chục đứa rồi, toàn mấy con thích lao vào tiền là chính

Em:

– Mà sao mày biết nó

Thằng Thành:

– Hồi mày học lớp 11 đám nó kéo vào xóm mình đấy, hơn 15 thằng…

Em:

– Sao tao không biết nhỉ?

Thằng Thành:

– Đừng xen ngang, lúc ấy mày nằm viện nên có biết gì đâu

Em:

– Rồi rồi kể tiếp đi

Thằng Thành:

– Lúc ấy, thằng Tí nghe đâu bị đám nó gây sự gì đấy rượt thằng Tí chạy tới đây, lúc ấy tao với tụi kia đang đá bóng nên chả để ý, nghe tiếng đá ném “bốp” “bốp” nên bọn tao mới chạy ra xem có chuyện gì, thấy thằng Tí bị đánh thì 5 thằng chạy ra cứu, còn tao với 2 thằng còn lại đi gọi anh Phi với mấy anh ra. Lúc ấy hoảng quá biết m* gì đâu, tay chân cứ run run chạy đi gọi mấy anh, thấy mấy anh đang nằm võng ở đấy bọn tao gọi ầm lên, mấy ông ấy hoảng quá vớ lấy mấy cây tuýp chạy ra đập, đúng lúc ấy thì anh mày chạy về tới tông bọn con Q luôn, anh mày chạy vào nhà lấy tuýp ra đập chúng nó nên 5 thằng kia với thằng Tí mới được cứu. Sau đó anh mày với mấy ông trong xóm lùa bọn nó chạy đi mất, còn lại tao chả biết gì.

Em đưa tay lên cằm suy nghĩ:

– Sao chả ai nói tao nghe nhỉ?

Thằng Thành:

– Mày không hỏi nên cũng chả ai nói, mà nãy giờ mày hỏi về nó nhiều thế?

Em:

– Không có gì, thấy nó bên trường tao nổi quá thôi

Thằng Thành:

– Ờ! Nó đυ.ng mày thì nói với tao nhé, toàn anh em cả thôi trước mày bị chém mà chả ai nói với bọn tao

Em:

– Ờ! Tao chả muốn đánh nhau lắm, chỉ tự chuộc vào thân thôi

Thằng Thành:

– Thời này là thế, gặp bọn côn đồ như chúng nó thì buộc phải đánh thôi, chứ ai bảo mày đánh người đàng hoàng đâu

Em:

– Ờ! Thôi cám ơn mày, tao vào nhà đây

Em chào nó rồi đi vào nhà, lên phòng rồi nằm lên giường suy nghĩ, mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ thì em đều lên giường, chả biết tại sao nhưng mỗi lần làm thế thì em bớt stress đi rất nhiều. Em nghĩ rằng, thằng Q có thế lực lớn như thế, sao nó vẫn chưa làm gì mình, hay là nó sợ hai ông anh của mình. Nhất định là không rồi, nhà nó có thế lực như thế, tất nó sẽ không sợ, có lẽ chẳng qua là nó đang chờ đợi thời cơ để lật ngược ván cờ, đẩy mình ra hướng khác và kéo P về phía nó. Em suy nghĩ 1 lát thì định cầm dt lên và gọi cho P, nhưng thôi, có lẽ mình lo xa quá rồi, em thấy lúc ấy trong người có 1 cảm giác cực khó chịu, chắc có lẽ mình đã gặp một đối thủ xứng tầm rồi. Em bực mình loay hoay nghĩ cách làm thế nào để loại con Q ra thì điện thoại chợt reo lên, em cầm lên thì thấy P đang gọi. Em mở máy:

– Sao thế?

P:

– Hê hê, sang đưa em đi ăn kem

Em:

– Sao hôm nay học được cái kiểu cười ghê thế, nhưng anh thích hê hê

P:

– Nhờ anh cả thôi hihi

Em:

– Đấy, cười như thế có tốt hơn không

P:

– Thôi đến nhanh đi

Em:

– Rồi, đến ngay đây

P:

– Nhanh đấy, không em giận!

Em tắt máy rồi chạy đến tủ quần áo, vơ tạm áo thun quần jean cho nhanh, không thì cô bé P của em giận mất, em chạy được nửa đường thì phải dừng lại vì phía trước là 1 đoàn xe dài vô tận, ở trên cùng là 1 xe hoa, chắc là đoàn rước dâu. Nhưng ai lại rước dâu vào buổi chiều nhỉ, em cố gắng lách lên vỉa hè rồi đi, lúc đi ngang qua một chiếc xe 7 chỗ, thấy 1 đứa ngồi trên xe, em nhìn kĩ lại, hóa ra con Q đang ngồi trên ấy và nhìn em cùng với 1 nụ cười đầy gian xảo, em cũng lườm nó lại rồi đi mất. Đến nhà P, em gọi P ra thấy em ấy hôm nay mặc quần short để lộ ra đôi chân trắng tựa áng mây trên bầu trời:beauty:. Em:

– Hôm nay em ăn mặc làm anh nhìn muốn…

P:

– Muốn gì?

Em:

– Thơm vào má phát! hê hê

P:

– Thôi đi nhanh đi ông tướng có thế là giỏi

Em:

– Đứng tí đi, anh muốn ngắm em một chút

Lúc này P hơi ngại:

– Thôi, em ngại lắm, đi ăn kem thôi!

Em:

– Rồi, lên xe đi

P nhảy phóc lên xe em, thấy điệu bộ nhí nhảnh của em ấy làm em không nhịn được cười. P thấy thế véo hông em 1 phát rõ đau làm em la oai oái, lúc ấy mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa, P thấy thế ngại quá nên không véo em nữa, tay thúc vào lưng giục em đi nhanh. Trên đường đi, P cứ ôm em suốt, em thì phê lắm nhưng cố tỏ ra lạnh, không để lộ điểm yếu của mình ra cho P thấy:shame:. Đến quán kem, em gọi kem chocolate còn P thì kem vani. P hỏi:

– Chocolate đắng thế mà sao anh cứ ăn mãi vậy

Em:

– Anh cũng không biết, anh chỉ thấy vị của nó hợp với anh nên anh thích ăn

P:

– Là sao?

Em:

– Vị của nó vừa đắng vừa ngọt, giống như anh vậy, lúc vui vẻ, lúc lại lạnh lùng.

P:

– Hừ! Thảo nào lúc lại thấy anh hồn nhiên như bệnh nhân tâm thần lúc lại nghiêm túc như sĩ quan quân đội

Em véo má P:

– Em nói ai là bệnh nhân tâm thần hả?

P:

– Á! Đau em

Em:

– Nói ai là bệnh nhân tâm thần đấy?

P:

– Em nói cái cây đằng kia

Em:

– Lần này tạm tha

P vuốt vuốt má em ấy, tỏ ra giận dỗi:

– Làm em đau chết đi được, bắt đền anh đấy

Em chồm người đến hôn cái chụt vào má P làm em ấy ngạc nhiên đến độ tròn xoe hai mắt nhìn em cùng với sự chú ý của mọi người gần đấy. P:

– Sao anh dám hôn em ở đây

Em:

– Hê hê

P:

– Anh chết với em

Nói rồi P rượt em chạy khắp quán trước sự ngạc nhiên của mọi người, rồi từ ngạc nhiên mọi người chuyển sang cười vì sự hồn nhiên của bọn em. Lúc ấy, P sắp bắt được em thì em la lên:

– Khoan đã!

P:

– Sao?

Em:

– Mọi người đang nhìn!

P ngừng lại, mặt cuối xuống tỏ vẻ ngượng ngùng rồi cùng về chỗ ngồi, lúc ấy phải nói là khá vui, mấy chị nhân viên cũng nhìn rồi cười nói bọn em dễ thương quá. P ngượng ngùng nhìn xuống đất, nhìn P ngượng cũng khá dễ thương đấy chứ nhỉ, nhìn như trẻ con ý. Lát sau bọn em tính tiền, chị nhân viên nói:

– Bọn em cứ như trẻ con ấy, hai đứa bao nhiêu tuổi rồi

Em:

– Bọn em sinh viên rồi chị

Chị nhân viên:

– Chà mới đây đã sinh viên rồi à, lúc mới gặp hai đứa vẫn học cấp 3, tình yêu bền chặt nhỉ

P:

– Vâng hihi

Sau khi tính tiền, em chợt suy nghĩ về việc lúc thấy con Q, nó cười với mình là thế nào nhỉ, nhìn nụ cười của nó chứa đầy ẩn ý bên trong, em suy nghĩ mãi mà chả nghĩ ra con Q có ý gì với em nữa, hay là nó định hại mình nhỉ. Chợt P lay em làm cắt đứt dòng suy nghĩ:

– Anh sao thế, có chuyện gì à?

Em:

– Không có gì, chợt nhớ, tí nữa phải về làm việc nhà

P:

– Thật không, anh mà làm việc nhà à?

Em:

– Thật chứ, thôi mình về đi em

Em chở P về, trên đường về em cứ mãi suy nghĩ về con Q làm em chạy mất hút nhà P 2-3 lần. Phải nói là tâm trí em lúc đó khá rối loạn và bất ổn, P có vẻ lo lắng cho em, hỏi han em vài chục lần rồi mới yên tâm vào nhà. Trên đường về nhà, trong lòng em có một cảm giác lạ, phải chăng đó là nỗi sợ, sợ mất P vào vòng tay người khác. Em tự cố trấn an rằng P làm gì thích con gái, mình quá yếu đuối thôi, mạnh mẽ và tự tin lên, chẳng lẽ mình lại thua 1 con điên theo đuổi gấu mình. Về nhà thì thấy anh L đứng trước cửa, thấy em thì anh ấy nói:

– Về rồi đấy à, lên phòng nói chuyện với tao chút

Hai anh em lên phòng rồi anh L đóng cửa lại, anh L hỏi:

– Dạo này nghe thằng K nói có con điên nào đấy thích cái P phải không, nghe nói nó láo lắm!

Em:

– Đúng rồi, thôi đừng làm gì nó, nó chưa làm gì tôi mà

Anh L:

– Ờ! Mày cẩn thận kẻo bị nó chơi xấu, con này chiêu trò lắm

Em:

– Ông biết nó à

Anh L:

– Tao nghe thằng K kể, tao đυ.ng rồi, trước đám nó vào xóm mình ý, có ai kể mày chưa?

Em:

– Rồi

Anh L:

– Ừm, đừng lo gì, để bọn anh lo, mày chỉ cần học rồi sau này có việc làm ổn định là được rồi

Em:

– Ừm, cám ơn nhé

Anh L:

– Thôi xuống ăn cơm đi