Do thứ tỷ mãi không có thai nên Tống Hoài Cẩn sai người mổ bụng ta.
Trước khi chết đi, ta mới nhận ra nắm lên nhầm kiệu hoa ấy đã cưới sai người, từ trước đến giờ mọi chuyện đều không phải chuyện trùng hợp.
Lần nữa được mở mắt ta, ta trở về năm năm trước.
Cả người tiểu Hầu gia phủ đầy tuyết, chàng cắn răng, hỏi ta từng chữ một:
"Thẩm Tề Nguyệt, nàng muốn đâm lao phải theo lao gả cho người khác thật sao?"
Ta nhéo lòng bàn tay mình, đây không phải là mơ...
-1-Lúc Tống Hoài Cẩn dùng ngọc như ý vén khăn trùm đầu của ta lên, ta liền giơ tay chặn hắn lại.
Bởi vì ta nhận ra bàn tay của Tống Hoài Cẩn, trên ngón tay út có một vết sẹo do một thái giám đã làm nhục hắn lúc còn nhỏ.
Kiếp trước, ngày thứ hai sau khi Tống Hoài Cẩn lên ngôi từ một tên hoàng tử nghèo khổ, tên thái giám đó đã bị lăng trì từng đao một đến chết.
Nhưng ta muốn gả cho Trường Ninh hầu Cố Nam Khanh chứ không phải Hoài Vương Tống Hoài Cẩn.
Bàn tay của Tống Hoài Cẩn cứng đờ, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn nhất kiên quyết cầm ngọc như ý trong tay lên và hướng vào ta.
Ta đành phải lên giọng một cách lạnh lùng: “Điện hạ, ta là Thẩm Tê Nguyệt, không phải Thẩm Chi Ý!”
Tống Hoài Cẩn im lặng một lát, cuối cùng hắn giả vờ như vừa hoàn hồn: "Tê Nguyệt, sao lại là nàng được?" Bởi vì đáng lẽ Thẩm Chi Ý mới là người gả cho Tống Hoài Cẩn.
Kiếp trước, dưới sự sắp đặt của Tống Hoài Cẩn, ta và Thẩm Chi Ý đã gả sai người.
Ta và thứ tỷ xuất giá cùng ngày, nhưng kiệu hoa lại bị người ta tráo đổi trong lúc hỗn loạn, ta gả cho Tống Hoài Cẩn, còn nàng gả cho Cố Nam Khanh.
Hắn mở miệng để cố gắng dỗ ta đồng ý: “Ta biết tình cảm nàng dành cho ta thế nào. Trước đây ta không thể đáp lại nàng vì nàng có hôn ước với Cố tiểu Hầu gia. Bây giờ ở đầy khách khứa hỗn tạp, ta và nàng làm lớn chuyện cũng không có ích lợi gì. Tuy nàng chỉ là trắc phi nhưng đã đâm lao thì phải theo lao…"
"Tê Nguyệt có ý này…" ta chặn lời hắn trước khi hắn kịp đắc ý:
"Ta và điện hạ còn chưa bái đường, cũng chưa vén khăn trùm đầu. Hai ta chỉ nhầm kiệu hoa thôi mà, nên không cần phải làm lớn chuyện đâu, chúng ta tự mình đổi lại là được."
Hắn vẫn không dây dưa không dứt: “Chỉ sợ Cố phủ đã…”
“Cố Nam Khanh sẽ không.” Ta kiên quyết nói.
Bởi ta tin chàng ấy.
Dưới sự kiên quyết của ta, Tống Hoài Cẩn đành phải chặn lại những vị khách nháo tân hôn ngoài cửa, dựa theo kế hoạch của hắn, những vị khách đã được an bài xông vào phòng tân hôn, sau khi nhìn thấy mặt của ta lúc đã bị vén khăn trùm đầu thì ta buộc phải gả cho hắn.
Đời trước, ta vẫn cứ nhớ thương Tống Hoài Cẩn nên hoàn toàn không hề hay biết về việc cố ý thay đổi việc hôn sự đầy sơ hở này của hắn. Thậm chí ta còn cảm thấy đây là duyên trời tác hợp, có lòng sẽ gặp được nhau.
Vì vậy, dưới sự chứng kiến
của tất cả các quan khách, ta không thể quay đầu nên đã nguyện ý gả cho Tống Hoài Cẩn,
Dù đó chỉ là một vị trí trắc phi...