Cả ba người bước ra khỏi căn nhà gỗ. Thiên Lý là người bước ra cuối cùng, hắn đóng cửa lại, đồng thời rắc bột hỏa thạch và châm một mồi lửa. Lúc xoay người đi, một ngọn lửa cuồng nộ lập tức nhấn chìm cả căn nhà gỗ.
Ánh lửa cháy hừng hực hòa cùng với ráng chiều mờ ảo xa xăm.
Thiên Lý đi về hướng hai người Phương Hồi và Minh Lật đang đứng đợi bên cạnh thửa ruộng, cong mày cười bảo:
“Đi thôi!”
Trước khi ba người rời khỏi Tế Đan, chuyện thứ nhất cần chuẩn bị là mua ngựa cho Phương Hồi.
Minh Lật vì bảo tồn Tinh lực nên cũng muốn một con ngựa, cuối cùng biến thành ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi thành Thiên Lý vẫn còn suy nghĩ linh tinh: "Kỳ thật dùng thuật Trục phong so với cưỡi ngựa còn nhanh hơn, ngựa này cũng không phải loại tốt, tốc độ cũng..."
Minh Lật: "Ở đây chỉ có mình ngươi là mạch Thể Thuật đạt tới mãn cảnh."
Phương Hồi: "Ngươi tiêu hao Tinh lực vào việc đi đường, là muốn vội vã mang đầu tới tặng cho kẻ thù của ngươi sao?"
Thiên Lý đành ngậm miệng.
Rời khỏi thành Tế Đan được vạn dặm không còn thấy ngọn đèn của nhà nào nữa, Thiên Lý không quay đầu nhìn lại một lần, hắn cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước.
Con đường từ Chu Tước châu đến Tế Đan hắn đã nhớ kỹ trong lòng, dù có ngàn vạn chuyện gì xảy ra cũng chưa từng quên.
Đi vào màn đêm xuyên qua rừng cây, xung quanh đều là đại thụ che trời, sau khi bóng tối bao trùm, có nhiều độc vật xuất hiện, ai cũng phải cẩn thận né tránh.
Minh Lật hỏi: "Kẻ thù của ngươi chọn nơi nào để mai phục ngươi?"
"Khó mà nói." Thiên Lý gãi đầu một cái: "Có lẽ từ lúc chúng ta vừa ra khỏi thành đã bị theo dõi rồi."
Minh Lật ngẩng đầu nhìn đại thụ che trời, nói: "Nơi này cũng rất thích hợp."
Thiên Lý nhìn rắn độc có màu sắc sặc sỡ đang treo trên cành cây bèn cẩn thận từng li từng tí tránh đi: "Đúng vậy."
Nói xong quay đầu nhìn Phương Hồi ở phía sau : "Ngươi tiếp tục được không?"
Mặt mũi Phương Hồi tràn đầy vẻ buồn bã, vượt lên phía trước, nói: "Không được."
"Thôi được." Thiên Lý nói: "Vậy nghỉ một lúc ở nơi này đi."
Hắn vung mạnh tiểu đao sắc bén ra chém rắn độc trên cây thành hai nửa rơi xuống mặt đất, sau đó tung người xuống ngựa đi qua nói: "Đem răng nanh dính độc rút ra là có thể ăn, các ngươi ăn không?"
Phương Hồi xuống ngựa nói: "Chết cũng không ăn."
Minh Lật cầm dây cương ngựa nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây, nói: "Ngươi có thể hỏi thử, chủ nhân của nó muốn ăn không."
"Chủ nhân gì?" Thiên Lý quay đầu, tiếng gió mạnh thình lình vang lên, rắn độc rơi trên mặt đất vốn đã chết đột nhiên há miệng chồm lên cắn về phía cổ hắn.
Thiên Lý phản ứng cực nhanh, tinh lực xuất ra hình thành vòng bảo hộ, con rắn độc kia lại ngoạm một miếng chuẩn bị cắn nát vòng bảo hộ của hắn, Thiên Lý lập tức phản kích lại, tiểu đao vốn bay lơ lửng bên cạnh hắn bỗng xoay nhanh đập con rắn độc thành nhiều mảnh trước khi nó kịp cắn nát.
"Tiểu tử, phản ứng của ngươi rất nhanh đấy."
Đằng trước của con rắn độc quấn quanh đầu cành đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong rừng yên tĩnh không có người lại hiện thêm ba đến năm người tu hành có thực lực sâu không lường được khác.
Bọn hắn ẩn nấp giữa các lùm cây trong khu rừng, chờ đến khi khu rừng trở nên yên tĩnh vắng vẻ mới từ từ ngoi lên từ phía sau phá tan sự yên lặng ấy, tên mặc áo choàng đen* tiếp tục nhìn về phía thiếu niên thiếu nữ đang đứng dưới bóng đêm, lộ ra sự đánh giá không rõ mang theo ý nghĩ gì.
*đấu bồng = Áo choàng, thường không có ống tay, mặc thêm để chắn gió chống lạnh.
Minh Lật ngẩng đầu nhìn áo choàng đen đứng ở đầu cành, hắn vừa mở miệng phát ra tiếng nói khàn khàn, ánh mắt vượt qua Thiên Lý rơi vào người thiếu nữ đứng sau, giọng nói mang theo vài phần tán thưởng: "Tiểu cô nương có thể là người đầu tiên phát hiện ra ta, có vẻ không tầm thường."
Tiểu cô nương.
Xưng hô này nhắc nhở Minh Lật đã trở lại thời điểm mười bảy tuổi một lần nữa là sự thật.
Cũng may trên đời này người đã từng gặp qua Triêu thánh giả của Bắc Đẩu không nhiều, bằng không lúc này nguy hiểm nhất chính là Minh Lật mà không phải Thiên Lý.
Thiên Lý gãi đầu một cái, ánh mắt đảo một vòng ở xung quanh người kia, cảm thán nói: "Không phải chứ, vì bắt một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như ta mà phải xuất động nhiều người như vậy sao?"
Lão giả mặc áo choàng đen có hình đầu lâu rắn nói: "Cũng chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, bắt một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi vẫn không cần vận dụng nhiều người như vậy."
Thiên Lý gật đầu: "Ta cũng cảm thấy thế."
"Vậy nhường lão nhân gia ngài động thủ trước nhé?"
Rắn khô nhìn về phía hai người khác: "Hai tên tiểu bằng hữu này cũng tiến lên luôn không?"
Minh Lật cùng Phương Hồi yên lặng dắt ngựa quay người đi.
Thiên Lý: ". . ."
Hắn vuốt mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chúng ta đã nói khi có tai họa ập đến hãy lo phần mình trước."
Hai người này đúng là giữ chữ tín.
Đầu lâu rắn cười ha ha hai tiếng, vô cùng thong dong: "Tiểu tử, xem ra ngươi không chịu ngoan ngoãn bó tay chịu trói rồi."
Thiên Lý bất đắc dĩ nói: "Bởi vì ta còn chưa muốn chết."
Đầu lâu rắn ngồi xổm người từ trên cao nhìn xuống phía hắn: "Ta không gϊếŧ ngươi, chỉ cần giữ lại cho ngươi một hơi thở rồi mang về."
Thiên Lý nhún vai nói: "Vậy ta coi như sống không bằng chết."
Khóe mắt hắn liếc qua hướng Minh Lật cùng Phương Hồi đang càng chạy càng xa, hắn thấy hai người đúng là không thèm ngoảnh lại nhìn hắn một lần, bèn quay đầu lại thu hồi ánh mắt của mình rồi cười ngây ngô: "Đã nói chỉ có một mình ngươi động thủ thôi đó, các ngươi đều lớn tuổi như vậy, cũng đừng chơi trò mất mặt lấy nhiều địch ít đấy nhé."
Bóng dáng lão giả đầu lâu rắn chỉ trong chớp mắt đã bay xuống đất, những tên mặc áo choàng đen khác thì lên cây đợi chuẩn bị xem náo nhiệt.
"Ngươi có ý thức phản kháng là tốt rồi." Lão giả đầu lâu rắn gật đầu nói: "Vậy thì để ta xem một chút, người xuất thân từ tộc Triệu thị khi sử dụng dị năng thần tích sẽ có uy lực bực nào."
Thiên Lý đưa tay nắm chặt tiểu đao đang lơ lửng bên người rồi chắp tay hình chữ thập trước ngực, khi mở rộng ra lần nữa tiểu đao đã biến thành một thanh trường đao có đường cong nhẹ.
"Chỉ sợ để ngươi phải thất vọng rồi." Một tay Thiên Lý nắm chặt chuôi đao, lại vẫn là kiểu nắm giống khi nắm tiểu đao như trước, lưỡi đao hướng về phía sau lưng.