Độc Nhất Vô Nhị Sủng Ái: Ác Ma Kiều Thê Khó Chống Đỡ

Chương 1: Anh Là Trai Bao, Cô Là Gái Gọi

New York, quán bar.

Say rượu mới có can đảm, lần đầu tiên Nam Nghiên cảm thấy, cô cần uống chút rượu, hoặc rất nhiều rượu, mới có thể làm được một việc.

Những ly rượu lần lượt hết sạch, từng ly được đặt trước mặt Nam Nghiên, xung quanh là tiếng nhạc ồn ào với những bóng người lắc lư, còn Tiêu Nhã đang lải nhải bên cạnh.

“Chị… dì, bà… chị phải thật bình tĩnh, dù sao cũng là phụ nữ có chồng, dù chưa gặp anh ta, nhưng anh ta có thân phận hiển hách, nếu biết chị nɠɵạı ŧìиɧ, cho anh ta đội nón xanh, chắc chắn sẽ gϊếŧ chị.”

“Sai.” Nam Nghiên hơi say, cười nhẹ, sau đó đột nhiên đứng dậy, loạng choạng cầm lấy ví tiền của mình.

“Hả? Cái gì sai? Sai cái gì?”

“Không phải gϊếŧ chị, mà là gϊếŧ cả chị lẫn em, dù sao em cũng là đồng phạm mà.”

Tiêu Nhã nuốt nước bọt, vội vàng nắm lấy cánh tay Nam Nghiên: “Chị à, chuyện này… Em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nên nɠɵạı ŧìиɧ, nên thôi bỏ đi.”

Nam Nghiên nhìn chằm chằm Tiêu Nhã, vỗ vai cô ấy, nói thẳng: “Người là em tìm, tiền em cũng trả rồi, giờ lại ngăn cản chị, chị sẽ nói em là kẻ chủ mưu!”

Nam Nghiên hơi đắc ý mỉm cười, vỗ vai Tiêu Nhã, xoay người đi về phía phòng dành cho khách.

“Nam Nghiên, đại gia nhà chị…”

Trang Tước đứng ở cửa thang máy tầng hai, vừa đi vừa nhìn đồng hồ, mộ người đàn ông trạc tuổi ở đằng sau, cúi đầu đi theo anh.

“Tìm được người chưa?”

“Rồi ạ, thiếu gia yên tâm, cô gái này là du học sinh, lý lịch trong sạch, hoàn toàn không có gì để lo lắng.”

“Được rồi.” Sắc mặt Trang Tước âm trầm, nhàn nhạt nói ra hai chữ, ra hiệu người phía sau dừng lại.

Khi Nam Nghiên mở cửa, căn phòng tràn ngập ánh đèn màu tím lãng mạn, nến vàng và hoa hồng rải khắp phòng, cũng nhiều hình trái tim khác nhau.

Nam Nghiên trợn tròn mắt, vẻ mặt nghi hoặc đứng ở cửa, lắc đầu cười: “Đi nhầm!”

Quay người lại, Nam Nghiên đâm vào người Trang Tước.

Nam Nghiên cúi đầu than đau, thấy đôi giày da sáng bóng thì ngước mắt lên, sơ mi trắng, áo vest đen, cả người toàn đồ cao cấp được đặt làm riêng, vẻ mặt sắc lạnh nhìn cô: “Không nhầm.”

Nam Nghiên ngây người một chút, ngơ ngác gật đầu, chỉ vào Trang Tước rồi cười khúc khích: “Ăn mặc như vậy mà là trai bao, được đấy.”

Nam Nghiên vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng đã bị Trang Tước kéo vào phòng,

Cửa phòng bị đóng sầm lại, âm thanh đinh tai nhức óc dường như vẫn còn vang vọng bên tai Nam Nghiên, cô bị ấn mạnh vào tường.

Khuôn mặt phiếm hồng như trái anh đào, đôi môi đỏ mọng chu lên tỏa ra mùi rượu, khí chất quyến rũ, thật sự chỉ muốn ăn nó.

Tay anh ấm áp lại có lực, mạnh mẽ vây quanh cô, đôi môi ấm á làm tan đi sự lạnh lẽo, tham lam hôn khiến cô hít thở không thông.

Nam Nghiên trợn tròn đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mặc kệ đôi tay không an phận của anh, từ cạnh cửa đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến giường, từng chút một gặm sạch sẽ.

Sau một đêm triền miên, Nam Nghiên tỉnh lại, cả người đau nhức, đầu óc choáng váng, đau như búa bổ, cơ thể như bị xé làm đôi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu? Nam Nghiên né tránh ánh sáng phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ, quay mặt đi, lại nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, nam tính.

Khuôn mặt thanh tuấn trắng nõn, tuấn mỹ như bức tượng điêu khắc, trong ánh nắng ấm áp, đôi mắt lại nhắm nghiền, giống như hoàng tử đang ngủ.

Người đàn ông này thật đẹp trai! Giấc mơ này không tệ!

Trong lòng thầm vui mừng, tưởng bản thân đang mơ, nhưng lại giật mình nhận ra.

Đàn ông? Nam Nghiên trợn tròn mắt, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.

Nam Nghiên hoảng sợ ngồi dậy, túm lấy chăn quấn quanh người mình, nhưng dùng lực quá mạnh, cả cơ thể trần trụi của Trang Tước lộ ra trước mắt Nam Nghiên.

“A…” Nam Nghiên hét lên như quỷ khóc sói gào.