Niên vừa rời khỏi cổng trường một đoạn không xa thì bị người ta chặn xe. Ba đứa con gái dáng vẻ ngông nghênh dẫn đầu là người không lạ không quen, vừa vặn hôm trước vừa chạm mặt ở suối Sóc, là bạn gái đương nhiệm của Ma An Quân. Cô ta lúc này đẩy ngã xe buộc Niên phải bước xuống, hất hàm nói:
- Mày là Niên đúng không? Tao nói cho mày xem như là cảnh báo, liệu hồn mà tránh xa Ma An Quân ra nếu không đừng trách chị mày ác!
Niên ngẩn nhìn, nhếch môi nói:
- Này phải là ý của chị mày! Tao chấm An Quân rồi, sau này sẽ lấy cậu ta, mày mới là người nên biến!
Cô gái kia nghe thấy thì bật cười trào phúng nhìn đàn chị đàn em xung quanh mình, sau đó không hẹn mà lao tới tát vào mặt Niên. Cú tát khá nhanh và mạnh khiến em không kịp đề phòng mà loạng choạng lùi về sau nhiều bước. Mấy ả kia thừa nước xông lên, người đạp xe, người kéo tóc khiến Niên ngã ra nhào nền đá, gối em đã rách một mảng tươm máu. Niên chống cự quyết liệt, vừa túm được tóc một ả đã kéo giật ngược ra sau khiến ả kia khóc la oai oái sáu đó nhanh như cắt vung chân hất cẳng đạp vào bụng một người nữa. Đang lúc giằng co thì đằng sau xuất hiện thêm một chiếc xe đạp cót két chạy ngang, Lan Hà nhìn thấy cảnh này song cũng không có thái độ gì, cô thậm chí đã đạp xe nhanh hơn, tăng tốc vượt qua cuộc ẩu đả mà cứ như mình chưa từng thấy cảnh tượng này. Niên cụp mắt, em cũng không biết mình vừa trông chờ điều gì, là trông chờ ít nhất một ánh mắt lo lắng hay sao? Sau tất cả những gì ở lớp hôm nay thì mọi thứ đều đã chấm dứt.
Lúc đó em bị đạp lăn quay ra đất, trên người đau đớn toàn là vết thương, một ả mang theo cây kéo giật ngược tóc Niên lên, một đường, hai đường, mái tóc từng dài bóng mượt thơm thoang thoảng mùi đào rừng bây giờ đã rơi rụng lả tả.
- Dám chống với tao, tao rạch cả mặt mày!
Lưỡi kéo béng ngót vừa giơ lên, bỗng từ xa có giọng hô vang oai oải, kẻ kia như mũi tên vừa chạy tới, trên tay cầm thứ gì đó ném liên tục về phía đám người, Niên nằm trên đất nhìn những viên gì đó đen lăn tăn trên mặt đất cùng mùi thối hắt lên mới biết là…phân dê. Lan Hà cầm trong tay đống phân dê làm vũ khí ném vào mặt và đầu của ba đứa con gái kia, đanh đá la lên:
- Cho chúng mày ăn đạn dược thần thánh này, dám đánh bạn của tao này!!!
Đám con gái kia sợ xanh cả mặt, phân dê chưa khô vẫn còn bết, dính lên tóc và người chúng, thối vang động trời cao. Một đứa vừa héc lên đã bị cho ngay vào mồm một viên tròn vo vừa vằn, chúng thất thanh hùa nhau bỏ chạy, không dám ngoái đầu.
Lan Hà lúc này hai tay hai nắm phân dê, ánh mắt hả dạ phủ phê nhìn xa xa, thấy bóng những kẻ kia khuất dạng mới ném phân dê đi phủi tay qua loa ngồi xuống kéo Niên dậy.
- Trời ơi, tụi nó cắt tóc cậu như thằng con trai luôn rồi! - Cô nàng ngây thơ buông nhận xét.
Niên nhìn Lan Hà một lúc lâu, em tự cho là mình rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ không hiểu sao nước mắt cứ chực trào. Niên nhanh chóng quẹt mắt, phát hiện tay mình cũng dính đầy phân dê.
- Ghê quá đi, sao cậu nghĩ được chiêu quái này vậy?
Lan Hà cười khà khà nói:
- Chứ cậu có biện pháp hay hơn sao? Hai đánh ba, nó chọt cho què!
Cả hai đứa con gái nhìn nhau, một người đầu tóc chôm chổm, một người tay đầy phân thối, bọn họ vô thức bật cười dáng vẻ của đối phương. Chiều tà, ánh hoàng hôn ấm áp nhuộm dài sườn núi, gió thổi xuyên qua cành cây xanh rợp bóng, hơi thở mát rượi mang theo mùi đào rừng và mùi phân dê khó ngửi.
Niên hạ nụ cười đột nhiên nghiêm túc nói:
- Xin lỗi, hôm nay tôi không nên cáu gắt với cậu.
Lan Hà nghe thấy thì mỉm cười, đôi mắt tràn ngập ấm áp và bao dung.
- Không sao, tôi đâu có để bụng! Chỉ là…muốn nói chúng ta là bạn thân, biết nhau cũng hai ba năm, đôi lúc cậu có thể kể cho tôi nghe tình trạng của mình, đừng giấu, đừng chịu một mình, có thể tôi không giúp được cậu nhiều…nhưng chút chút thì chắc được. Với lại…
Lan Hà đột nhiên kề sát rồi vòng tay ôm qua vai Niên, tinh nghịch nói:
- Thật ra tính cách của Kim Nhan rất thoải mái, dù nói chuyện chỉ thời gian ngắn nhưng tôi có thể thấy được, cậu ta…thực sự ok, khá là chân thành và tin tưởng được. Tôi thấy nếu như được thì…với tính cách này thì chúng ta chơi chung cũng rất tốt, cậu đừng đối chọi với người ta, bất quá tôi hứa để cậu ở vị trị độc tôn lúc nào cũng cao hơn cậu ta được chưa? Đừng có ghen tỵ mà xấu tính như vậy!
Niên trợn tròn mắt quát:
- Ai…ai ghen tỵ mà xấu tính hả? Với lại sao tôi phải ghen với cậu ta, mà tay cậu bẩn quá đừng có chạm vào người tôi như thế chứ?
- Nhìn cậu đi, nhìn đi, chắc bây giờ cả người cậu sạch sẽ mà than? Cậu không ghen tỵ? Mỗi lần tôi ở hay nói chuyện với Kim Nhan thì mặt lại nhặng xị ra, ái phi à…đừng có chối, nếu không tối nay trẫm không thị tẩm đâu! Hahaha…
Lan Hà làm động tác nâng cằm Niên, mùi phân đột nhiên hắt lên khiến cả hai đồng loạt nôn mửa. Sau đó là tiếng cười giòn tan.