Trời chạng vạng, núi Tàh Lia bắt đầu thắp lên những ngọn đèn đầu tiên trên đền Thiên Cát và Ma Thiệu Viên. Gió mang theo hơi thở của rừng già lạnh cóng từng đợt thổi qua dáng vẻ liu xiu của người con gái nhỏ như dợm xô em ngã. Niên đi chân trần, chiếc áo phông mỏng ướt đẫm mồ hôi đã ôm dính vào cơ thể gầy rộc, tay em siết chặt lấy cái thẻ vàng, đôi mắt đăm đăm sắc lạnh trong bóng chiều vừa ngã cuối vệ rừng âm u.
Em chẳng biết mình đi bao nhiêu lâu rồi, tính từ nhà mình đến cửa hàng thủy sản họ Trương kia chắc cũng hơn mười cây số, em đi đến mệt lả cũng chưa định dừng lại. Trong lòng Niên bấy giờ chỉ duy có một ý định là trả đồ lại cho người ta, càng nhanh càng tốt, không nợ ai, không hứa hẹn điều gì.
Lúc qua cây cầu bắt ngang suối Sóc, Niên vô tình gặp một đám người trạc tuổi. Áo quần thời thượng, dáng vẻ ngỗ nghịch, nhìn qua là biết thành phần cá biệt ăn chơi nhất ở trường và cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi lại bắt gặp Ma An Quân đang là trung tâm của đám người đó.
Hôm nay cậu ta mặc đồ thời thượng và ngông nghênh lắm chẳng đùa, quần jean rách kiểu, áo khoét ngực sâu, để lộ ra mặt dây chuyền chữ thập, đầu tóc vuốt gel dựng ngược, trông phong cách chẳng khác đám đầu đường xó chợ, dù là nhà họ Ma hay ít nhất là mụ Hoa khi nhìn thấy hình ảnh này chắc chẳng ngại cắt luôn hộ khẩu của cậu ta. Nhưng Ma An Quân rất khôn ngoan, cậu ta có thể không phải là một nhân vật quá quan trọng trong dòng tộc mình, nhưng cậu ta luôn có cách để cho mình có chỗ đứng nhất định và không bị người trong họ khinh thường.
Bấy giờ Ma An Quân đang ôm eo một cô gái xinh đẹp, chẳng biết cô này và cô vừa nắm tay cậu ta ba hôm trước dưới căn teen có phải cùng là một người hay không, nhưng nói chung nhìn là biết loại con gái không hiền lành.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Ma An Quân cùng cô gái kia đưa đẩy cười nói rất vui vẻ cho đến khi cậu nhìn thấy cái dáng vẻ quen thuộc đi ngang. Một gã con trai dáng vẻ bất lương xấu xa đứng bên cạnh Ma An Quân lúc này cũng thấy Niên lập tức trêu nói:
- An Quân! Người yêu tin đồn của mày tới bắt ghen kìa!
An Quân không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng luộm thuộm của Niên nhìn đôi chân trần lướt phăng phăng trên mặt đất, nhìn từ từ lên sau đó mắt đọng lại vết máu trên cổ, cậu ta nghiêm túc hỏi:
- Này đồ hoang dã, cổ cậu bị sao đấy?
Chẳng ai ngờ Niên một thái độ cũng không có, như thể người ở trên cầu lúc này chẳng có ai khác ngoài em. Em lướt qua đám người họ như một cơn gió. Đám bạn của An Quân thấy thế liền khúc khích cười, còn cô gái được xem là bạn gái hiện tại của cậu ta thì cau có ra mặt. Ma An Quân thẹn quá hóa giận lập tức đuổi léo xách ngược Niên trở về.
- Cái con nhỏ đen đúa hoang dã này…bộ cậu điếc rồi hay sao không nghe tôi hỏi hả?
Niên giật phăng cậu ta ra, gườm bảo:
- Cút mẹ cậu đi!
Ma An Quân chưa kịp nổi nóng thì đã thấy vật gì từ tay Niên bay ra không trung sau đó rơi tõm xuống suối, cậu ta lại điếng người khi nhìn thấy Niên lập tức bay theo cái vật vừa rơi ra kia.
Trời lúc này nhá nhem tối, Suối Sóc bình thường mấp mô đá tảng rất nhiều, cho dù là dòng nước đang lớn thì từ trên cầu nhảy xuống đó cũng không ai lường được nguy hiểm. Cư vậy mà Niên không chần chừ mà nhảy xuống. Sau vài giây điếng người, An Quân lập tức trèo xuống suối, miệng hoáng la lên:
- Cậu tự tử hả? Cậu có bị ngu hay gì không?
Niên lúc này vừa ngoi lên khỏi mặt nước lạnh cóng, nước dưới suối chảy rất siết, miếng vàng kia vừa rơi xuống lập tức mất tung tích. Sau ba lần bảy lượt lặn xuống tìm mà không thấy, Niên bị một cánh tay trực tiếp lôi lên bờ.
Em quay sang không hẹn mà đấm một cú vào mũi Ma An Quân, cú đấm khá mạnh khiến cậu ta chảy máu mũi, mắt thì trợn ngược nhìn Niên.