Quyển 1 - Chương 23: Biểu muội
Mộ Dung Tuyết thấy dáng vẻ Ám Hương như vậy liền biết có nội tình, lập tức vào trạng thái chiến đấu.“Ngươi nói đi, ta không trách ngươi đâu.”
“Trong Khách xá thanh có một vị biểu muội của Vương gia đang ở, tên Thẩm U Tâm. Nghe nói sắp gả cho Thành Hi vương, nhưng Vương gia lại đón biểu tiểu thư từ Thẩm gia đến đây, sắp xếp cho ở trong phủ.”
Mấy câu này cứ như sét đánh giữa trời quang, khiến Mộ Dung Tuyết trong phút chốc biến thành một đống than đen. Nàng ngoáy ngoáy tai, lúc này mới tin rằng thính lực của mình thật sự không có vấn đề.
Sơ Ảnh thấy Mộ Dung Tuyết như vậy, lập tức trách Ám Hương: “Ngươi thật nhiều chuyện, Thẩm cô nương có khi chỉ tạm thời ở trong Vương phủ thôi, nói không chừng mấy ngày nữa Vương gia sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Ám Hương nói: “Không phải nô tỳ nhiều chuyện, chỉ là muốn Phu nhân biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi. Mỹ nhân Phiên bang kia ở mấy ngày rồi đi, nhưng Thẩm cô nương đã ở trong phủ ba tháng rồi.”
“Không sao, ngươi nói tiếp đi.” Mộ Dung Tuyết nhẫn nhịn cơn ghen trong lòng, nặn ra một nụ cười khan.
“Hết rồi.” Ám Hương nào còn dám nói.
“Cô ấy trông như thế nào? Có đẹp bằng ta không?” Mộ Dung Tuyết cảm thấy giọng mình càng khàn đặc khô đắng hơn.
“Đương nhiên là không rồi.” Ám Hương nghe lời này của Mộ Dung Tuyết bốc mùi chua, thật sự rất muốn cười, nếu bỏ đi thân phận thì Mộ Dung Tuyết vẫn là một tiểu cô nương khiến người ta yêu thích, người lại xinh đẹp rộng lượng, ra tay hào phóng, lòng không kế mưu, đối với hạ nhân không hề kêu căng. Đáng tiếc người nàng lấy lại là một Vương gia mặt lạnh như băng lòng dạ sắt đá.
“Cô ấy và Vương gia...” Lời còn lại Mộ Dung Tuyết thật sự không hỏi được nữa, nàng rất muốn biết Thẩm U Tâm đã ở trong Vương phủ ba tháng, rốt cuộc có quan hệ phu thê với Gia Luật Ngạn không.
Sơ Ảnh thấu hiểu lòng người lập tức nói: “Vương gia chưa từng ở lại Khách xá thanh.”
Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy ban ngày thì sao, ban ngày cũng có thể...” Câu này khiến Ám Hương và Sơ Ảnh đều đỏ bừng mặt, dù sao hai người họ vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Mộ Dung Tuyết chưa hỏi cho ra lẽ, lòng thật sự rất bức bối, nàng giậm chân nói: “Ta muốn đi Khách xá thanh.”
Sơ Ảnh và Ám Hương đều ngẩn người, hai người vội nói: “Phu nhân trời đã tối rồi, đừng đi thì hơn.”
“Phải đó Phu nhân, người đi không thích hợp lắm đâu.”
Mộ Dung Tuyết lại nói: “Tại sao lại không thích hợp, cô ấy là khách trong Vương phủ, lại là biểu muội, ta thân là tẩu tẩu của cô ấy, đi thăm có gì không thỏa đâu, hơn nữa ta còn mang đồ ăn khuya đến cho cô ấy nữa.” Dù sao tối nay không gặp được Thẩm U Tâm nàng nhất định sẽ không ngủ yên.
Thấy không khuyên được, Ám Hương và Sơ Ảnh chỉ đành bấm bụng cùng nàng đi Khách xá thanh, vừa đến cửa Mộ Dung Tuyết đã thấy buồn. Đây là một tiểu viện độc lập, không như Mai Lan Cúc Trúc tứ quán bên hồ, ở đây là một nơi biệt lập.
Lòng nàng bỗng nghĩ đến một từ, Kim ốc tàng kiều[1].
[1. Nhà vàng cất người đẹp.]
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ̉n Đào các vừa hay cách Khách xá thanh một con khe nhỏ, đây chẳng phải ứng với câu “Bên dòng nước có giai nhân” đó sao?
Lòng nàng chua đến mức sắp vắt ra giấm rồi.
Ám Hương gõ cửa.
Người mở cửa là một tiểu nha hoàn mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mày tú, vô cùng lanh lợi, vừa thấy đại nha hoàn Ám Hương và Sơ Ảnh của Mai quán liền biết vị dung mạo xuất chúng, phục sức hoa lệ sau lưng hai người chính là Trắc phi Mộ Dung Tuyết, lập tức khom lưng hành lễ.
Ám Hương hỏi: “Thẩm cô nương đã ngủ chưa?”
“Dạ chưa, Phu nhân chờ một lát, nô tỳ vào thông báo trước một tiếng.”
Mộ Dung Tuyết xách hộp thức ăn bước vào Khách xá thanh, chỉ thấy dưới mái hiên treo mấy ngọn đèn, cửa sổ phòng phía Đông in một bóng người. Chỉ là chiếc bóng thôi đã hiển lộ mấy phần tư thái phong lưu, tim Mộ Dung Tuyết như bị treo lên, vừaa hiếu kỳ vừa kích động lại vừa ghen tuông.
Bóng người xinh đẹp kia đứng dậy bước ra khỏi phòng, thi lễ với Mộ Dung Tuyết đang bước vào dưới hiên: “Tẩu tẩu vạn phúc.”
Mộ Dung Tuyết gặp được Thẩm U Tâm mới biết, thì ra ngắm mỹ nhân dưới đèn, ngắm hoa dưới trăng quả nhiên là có đạo lý riêng. Nét đẹp của Thẩm U Tâm cứ như một bình trà mát, một cành hoa mai, ám hương thoáng hiện, khiến người ta thoải mái không nói nên lời. Hơn nữa thân hình nàng thon thả, Mộ Dung Tuyết cố ý nhìn từ eo xuống, cảm thấy dưới Thạch lựu bồng bềnh gợn sóng kia là một đôi chân thon dài thẳng như cán bút.
Nàng bỗng cảm thấy lòng mình như nghẹn một miếng khoai khô. Nhìn khí chất dung mạo của Thẩm U Tâm, bỗng lại nghĩ đến những lời hắn từng nói với nàng: “Ta thích nữ nhân hiền lương thục đức biết tự trọng tự ái.”
Thẩm U Tâm trước mắt này khí chất thanh nhã, cử chỉ không dung tục, hoàn toàn đúng như hình mẫu hắn thích. Hơn nữa ba chữ “Biểu tiểu thư” dường như có ý nghĩa là người tình trong mộng thanh mai trúc mã.
Nàng cười khan tiến lên phía trước, “Ta rảnh rỗi nên đã làm ít điểm tâm, mang đến cho biểu muội làm thức ăn khuya.”
“Đa tạ tẩu tẩu.” Giọng Thẩm U Tâm từ tốn, trong trẻo vui tai, càng khiến Mộ Dung Tuyết cảm thấy giọng mình vô cùng khó nghe.
Nàng vào phòng nhìn xung quanh, thầm so sánh Mai quán và nơi này, kết luận rút ra là tuy Mai quán thoải mái hào hoa hơn một chút, nhưng luận phong cách thì nơi này giống ̉n Đào các hơn.
Nàng lại càng khó chịu.
Thẩm U Tâm mời nàng ngồi trên, lại lệnh cho tiểu nha hoàn Sảnh nhi dâng trà.
Mộ Dung Tuyết bưng ly trà, hơi nước xông lên mắt nhưng chỉ khiến nàng cảm thấy khô rát khó chịu, vậy là lời nén trong lòng chưa thông qua não đã trực tiếp thốt ra miệng.
“Vương gia có thường đến không?” Vừa dứt lời nàng lại hận không thể cắn đứt lưỡi mình, câu này thật chẳng có trình độ, cứ như đố phụ đến dấy binh hỏi tội, nàng thật sự không có ý này, chỉ là lòng hiếu kỳ xui khiến nên muốn xem thử ý trung nhân của Gia Luật Ngạn mà thôi.
“Biểu ca hầu như không đến.” Thẩm U Tâm đáp xong còn lộ ra ý cười, dường như cảm thấy câu hỏi này của nàng rất buồn cười.
“Vì sao chàng lại không đến?” Mộ Dung Tuyết khó hiểu trợn mắt, đã giành được người đẹp từ tay kẻ khác rồi tại sao vẫn còn làm Liễu Hạ Huệ?
“Biểu ca trước giờ bận lắm.” Thẩm U Tâm vẫn cười điềm tĩnh xinh đẹp. Mộ Dung Tuyết phát hiện Thẩm U Tâm vốn không phải là đối thủ như nàng tưởng tượng, nàng ấy rất khách sáo đúng mực, là bộ dạng không hề tiếp chiêu, là cao nhân tứ lạng thắng ngàn cân.
Nếu đã vậy Mộ Dung Tuyết cũng không định vòng vèo nữa, dù sao lòng ngay dạ thẳng cũng là thế mạnh của nàng. Nàng đang nghĩ xem câu tiếp theo nói gì, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng Trương Long.
Tiểu nha hoàn kia lập tức vội vã bước vào, “Cô nương, Vương gia đến rồi.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, bỗng nhiên nàng có cảm giác chột dạ, vội đứng dậy ra nghênh đón, Thẩm U Tâm cũng ra khỏi phòng.
Gia Luật Ngạn vội vã bước vào, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đầu tiên là phóng một cái nhìn đầy thâm ý, sau đó ánh mắt rơi trên người Thẩm U Tâm.
Mộ Dung tuyết lập tức lĩnh hội được sự khác biệt của hai ánh mắt, lúc hắn nhìn nàng rõ ràng là đạm mạc điềm nhiên, nhưng lúc nhìn Thẩm U Tâm lập tức thêm chút thương xót dịu dàng.
Hắn nhìn Thẩm U Tâm mấy lần, lúc này mới hỏi Mộ Dung Tuyết: “Sao nàng lại đến đây?” Giọng điệu này hiển nhiên là sợ nàng làm hại ý trung nhân, Mộ Dung Tuyết vừa uất ức vừa bực bội nói: “Thϊếp mang đồ ăn khuya đến cho biểu muội.”
Gia Luật Ngạn nhìn nàng nói: “Nàng về trước đi.”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành đưa Sơ Ảnh, Ám Hương trở về, đi được vài bước, nàng dặn dò Ám Hương, “Ngươi ở lại đây, xem thử lúc nào Vương gia rời khỏi Khách xá thanh.”
Nàng một mình đưa Sơ Ảnh trở về Mai quán, vừa đi vừa rơi nước mắt. Thì ra ngoài mỹ nhân Phiên bang còn có một Thẩm U Tâm, mỹ nhân Phiên bang cũng thôi đi, từ lâu đã lật sang trang khác, như mây khói thoảng qua, nhưng Thẩm U Tâm là một tình địch sống sờ sờ, còn Khách xá thanh lại nằm ngay đối diện ̉n Đào các. Nghĩ đến đây, lòng nàng ầm ầm như có núi băng sập xuống, gió đêm gào thét thốc vào. Nghe nói thứ không có được mới là quý nhất, ưu thế của Thẩm U Tâm chắc nằm ở chổ nàng ấy là người sắp lấy Thành Hi vương.
Lúc này, nàng nhớ lại lời Đinh Hương từng nói, nếu cô thích một nam nhân quá thì hắn sẽ vểnh đuôi lên trời, nếu cô không đoái hoài đến thì hắn sẽ như một con chó mà bám lấy cô.
Mộ Dung Tuyết thở dài, nàng cũng muốn có một nam nhân bám lấy nàng thích nàng, nhưng tạo hóa trêu ngươi, nàng lại gặp phải một nam nhân mặt lạnh như băng lòng dạ sắt đá. Nàng không biết giả vờ cao ngạo, cũng không giả vờ lạnh nhạt được, nàng yêu một người thì từ đầu đến chân sẽ là ngọn lửa nhiệt tình miên man, vốn không cách nào che đậy, không cách nào ẩn giấu, hận không thể móc tim ra cho hắn xem, nhưng tại sao nam nhân lại không thích nữ nhân như vậy chứ? Nàng thật sự nghĩ không thông.
Trở về Mai quán, Sơ Ảnh giúp nàng đổ nước tắm.
Nàng ngồi trong bồn tắm, nhìn đôi tay mình, trong đầu móng tay còn chút bột mì rửa chưa sạch. Vì làm bánh nàng đã bận rộn cả ngày, cổ tay nặn bột đến mỏi nhừ. Nhưng thành quả mệt nhọc cả ngày hắn chỉ nếm một miếng, lúc này đang ngồi trong phòng của ý trung nhân, hai người nhất định là vừa uống trà vừa ăn bánh nàng làm, trò chuyện thâu đêm.
Nghĩ đến cảnh tượng này, nàng ôm mặt, hai hàng nước mắt chua xót chảy qua kẽ tay.
“Lại khóc nữa sao?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, nàng vội bỏ tay xuống, không biết Gia Luật Ngạn đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, vẻ mặt chế giễu.
Nàng cuống quít ôm lấy hai cánh tay, cũng không buồn khóc nữa, xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Đừng ôm nữa, hai cái bánh bao nhỏ xíu có gì đâu mà xem.” Nói xong, hắn lấy y phục đến đưa cho nàng.
Nàng chật vật bò ra khỏi bồn tắm, mặc y phục vào, trong gương đồng hiện ra một gương mặt nhỏ đỏ hồng hồng, đôi mắt mơ màng như sương khói, mặt tựa phù dung, mày thanh như liễu. Bản thân nàng cũng thấy mình vô cùng xinh đẹp, nhưng tại sao hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, nàng thật sự nghĩ không thông.
“Chẳng phải Vương gia nói tối nay không đến sao?”
Hắn như cười như không nhìn nàng, “Mai quán dâng nước nhấn chìm Kính hồ nên đến xem thử.”
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, giậm chân nói: “Thϊếp đâu có khóc.”
Hắn cười cười không nói, ngón tay vạch qua khóe mắt nàng, đầu ngón tay dính một giọt nước, “Đây là cái gì?”
“Nước tắm.”
Hắn đặt ngón tay lên lưỡi liếʍ, “Khóc đến nỗi nước tắm cũng mặn luôn, bội phục.”
Nàng xấu hổ bò lên giường, quay lưng về phía hắn, sợ hắn nhìn thấy mí mắt sưng đỏ của mình lại mỉa mai.
Hắn cúi người bên vai nàng ngửi ngửi, “Toàn mùi giấm chua.”
Nàng không phục quay người lại, “Rõ ràng là mùi thơm mà.”
Hắn véo gò má hồng mịn của nàng mỉm cười: “Nàng được có biểu ca, còn ta không được có biểu muội sao?
Nàng tức giận nói: “Nhưng thϊếp không yêu biểu ca, còn chàng lại yêu biểu muội.”
Hắn nhíu mày, “Ai nói ta yêu muội ấy?”