Năm đó, Du Hồ Điệp mỗi sáng đều pha cà phê để sẵn trên bàn làm việc trước khi Du Lộ Khiết điểm danh ở công ty, hương vị cà phê rất độc đáo, có vài hạt tiêu đen được cô bé cho thêm vào làm dậy lên hương vị thảo mộc. Du Hồ Điệp từng bảo rằng, việc cho tiêu đen vào cà phê sẽ giúp cải thiện tiêu hoá bằng cách tăng hấp thụ chất dinh dưỡng và ngăn ngừa tiêu chảy.
Những ngày tháng sau này, sở dĩ Du Lộ Khiết nảy sinh thiện cảm với Nguyên Tình nhiều hơn cũng là vì ngửi được hương vị tiêu đen có trong tách cà phê cô ấy pha giúp cô mỗi tối, khá đậm đà, mùi thảo mộc chen lẫn trong từng dòng hồi tưởng.
"Lại là bánh ngọt? Ôi, em đúng là máy bào thức ăn mà, rốt cuộc một ngày em cho bao nhiêu cái bánh ngọt vào bụng mình thế?" Chập tối, Du Lộ Khiết như thường lệ ở lại tăng ca, công ty lúc này chỉ còn mỗi cô cùng Du Hồ Điệp, cô bé chạy đi mua một phần cơm hộp mang về cho cô, còn nổi hứng thưởng riêng cho bản thân hai phần bánh kem nhìn thôi cũng đã thấy béo ngậy, cuống họng ngọt gắt.
"Em đi ngang tiệm bánh nên tình cờ nhìn thấy nó... ăn nốt hôm nay nữa thôi, ngày mai sẽ tiết chế lại ạ..." Du Hồ Điệp bẽn lẽn xoa mũi, sở thích lớn nhất của cô là được ăn các loại bánh ngọt, chẳng thà không thấy thì thôi, đã thấy liền thèm nhỏ dãi, không cách nào chối từ sự hấp dẫn của nó.
Du Lộ Khiết chán chả buồn nói, lấy tay véo má Du Hồ Điệp, "Em đó nha, vậy là chê bánh yến mạch của chị rồi có đúng không?"
Du Hồ Điệp thiếu điều muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt bối rối, "Không có! Em thích lắm, cơ mà... cơ mà bánh yến mạch chị làm ít quá, em ăn không đã thèm..."
Du Lộ Khiết không thể không cười, trêu chọc cô bé, "Em háu ăn cũng vừa thôi, cả rổ bánh yến mạch vẫn không giúp em thoả cơn thèm, chị có phải phú bà đâu mà nuôi em mỗi ngày tận hai rổ bánh, muốn chị tán gia bại sản sao?"
Du Hồ Điệp tủi thân cúi gằm mặt, Du Lộ Khiết thấy vậy liền duỗi tay giành lấy hộp bánh ngọt trên tay cô bé, đặt lên bàn mở ra, đem bánh dâng đến miệng, tự nhiên cắn một miếng rồi nói, "Vậy đi. Em trả công chị hộp bánh này, từ mai chị sẽ làm hai rổ bánh yến mạch cho em ăn đã đời luôn. Nhưng mà sau này phải tập thói quen tiết chế lại đấy, ăn ít thôi, cứ ăn như em thì khi nào mới giảm cân thành công được?"
Du Hồ Điệp ngẩng mặt cười tươi như hoa, môi cong chúm chím, "Dạ. Em nhớ rồi, sau này em giảm cân thành công đều là nhờ chị cả đấy, chị phải có trách nhiệm ở bên cạnh làm bánh yến mạch cho em ăn cả đời luôn."
Mắt thấy Du Lộ Khiết nhướn mi ra chiều khó hiểu, Du Hồ Điệp ranh mãnh, líu lo phân trần, "Chứ sao ạ? Em đã thanh minh bao lần rồi mà chị chẳng chịu tin, em thật sự không tự ti về ngoại hình chút nào hết, chị lại cứ cho rằng béo phì sẽ gây hại đến sức khoẻ, thúc giục em phải giảm cân cho bằng được. Đối với em, vấn đề giảm cân vô cùng nan giải, nhưng đã gọi là sở thích thì rất khó từ bỏ, ngộ nhỡ sau này đã có thân hình cân đối lại không được ăn bánh yến mạch do chị làm, em tuỳ hứng ăn bánh ngọt liền biến thành con sâu béo thì biết bắt đền ai đây?"
Khoé môi Du Lộ Khiết chậm rãi nhấc lên, dùng dáng vẻ lười biếng tiếp tục ăn bánh, không thèm phản biện.
Lý lẽ hùng hồn, trông con bé có vẻ khù khờ mà cũng tinh ranh thật đấy.
Du Lộ Khiết nằm trên giường bệnh, quang cảnh bên ngoài đã tối om rồi, thoạt nhìn hành lang bệnh viện cũng không có mấy người qua lại.
Tâm trí cô đang bị vây kín bởi hai luồng ký ức tồn tại song song, một xa một gần, xa là những khoảnh khắc tốt đẹp từng gắn kết giữa cô cùng Du Hồ Điệp vào năm ấy, gần là vụ việc mới phát sinh vào trưa nay, thời điểm Nguyên Tình thốt lên lời hứa hẹn son sắt sẽ sửa chữa lỗi lầm, chẳng nhớ rõ khi đó nội tâm cô đã thắp lên bao nhiêu hy vọng.
Hy vọng cô ấy đã thật sự nhận sai sửa sai, còn về phần muốn sửa sai bằng biện pháp nào, cô không tiện hỏi.
Nhưng xét theo ánh mắt chân thành của cô ấy, dường như đã thông suốt thật rồi.
Gần đó là Lâm Ý Nhi đang ngồi tán gẫu cùng Du Phong, sau khi chứng kiến sự tình trưa nay, cô tự nhắc bản thân sau này đừng tọc mạch chuyện riêng tư của người khác nữa, càng nghe càng lú, chỉ khiến cô tò mò thêm thôi, chẳng được tích sự gì cả.
"Vậy chị Tình là mối tình đầu của cậu luôn sao? Cậu nha, cái gì cũng không giỏi, chỉ có lấy được cô vợ như chị Tình là giỏi nhất, em nể cậu thật đấy!" Mới trưa nay còn ảo não tự cân nhắc bản thân, liền ngay bây giờ Lâm Ý Nhi đã chứng nào tật nấy, xách Du Phong ra ngồi một bên để thoả sức soi mói đời tư của chàng trai này.
Du Phong không dám nở mũi trước lời khen của cô bé, cười hơi sượng, "Giỏi cái gì mà giỏi. Tôi... hên thôi, nghĩ đơn giản là trúng số độc đắc đi, nhưng tiền từ trên trời rơi xuống cũng xài không bền đâu, tạm thời thì mưa đến đâu mát mặt đến đó vậy."
Lâm Ý Nhi cho rằng Du Phong có ẩn giấu hậu chiêu, lại một phen múa mép tọc mạch, "Cậu khai thật đi, cậu thực chất không có khờ khạo như vẻ ngoài đúng không? Hay là trong tay cậu có nắm giữ... clip xấu của chị Tình, cưỡp ép chị ấy phải chấp nhận gả cho cậu thì mới không phát tán bừa bãi?"
Du Phong bỗng nhiên đứng phắt dậy, há to miệng hướng về phía giường nằm, mách lẻo Du Lộ Khiết, "Chị ơi, chị coi con nhỏ Ý Nhi nó vừa mới nói gì này, nó bảo em——"
Lâm Ý Nhi hoảng hốt, cấp tốc đứng bật dậy bụm kín miệng Du Phong, "A cái cậu này, chơi mà chơi mách là xấu lắm nha!"
Du Lộ Khiết nhìn qua thì thấy Du Phong cùng Lâm Ý Nhi choảng nhau inh ỏi, đứa gầm đứa rú, cô ngán ngẩm lắc đầu, chỉnh tư thế nằm xoay lưng về phía bọn họ.
Cũng may là tình trạng cô không có gì nghiêm trọng, bằng không sẽ phát điên với hai đứa này mất.
Sực nghĩ đến gì đó, cô ngóc đầu xoay ra sau, "Tám giờ tối rồi, còn ai đến thăm bệnh nữa không? Nếu không thì chị đi ngủ sớm."
Lâm Ý Nhi chỉnh đốn đầu tóc bù xù, lườm nguýt Du Phong xong mới trả lời Du Lộ Khiết, "Em chưa nghe nói gì ạ, chị Tình không có nhắn tin như thường khi, chả biết có đến không nữa."
Lâm Ý Nhi không phát hiện, trong vô thức cô đã nghĩ đến Nguyên Tình đầu tiên nương theo câu hỏi mập mờ của Du Lộ Khiết.
Du Lộ Khiết không nói thêm, xoay đầu về vị trí cũ, khẽ khàng chợp mắt.
Sáng hôm sau, vì trước đó bác sĩ đã thông báo hôm nay là ngày xuất viện của bệnh nhân nên Lâm Ý Nhi không đến cửa hàng, cả đêm ngủ ở bệnh viện chờ đến rạng sáng liền giúp Du Lộ Khiết thu dọn đồ đạc. Du Phong đang đứng trao đổi cùng nam bác sĩ về tình trạng sức khoẻ của chị gái mình thì Trương Cường lại đột nhiên tìm đến, cầm bó hoa đứng tựa vào thành cửa.
Anh ta để lộ sự rụt rè, vẫn như thuở đầu không dám tuỳ tiện đến gần cô chủ trẻ trung xinh đẹp, "Cô Du, mừng cô được xuất viện."
Du Lộ Khiết sớm đã thay ra bộ quần áo dành cho bệnh nhân, hiện tại đang mặc đơn thuần một chiếc áo thun tay lửng phối với quần ống rộng, chân đi guốc thấp, quay trở lại bộ dáng thanh lịch như cô chủ thường xuất hiện ở cửa hàng.
"Anh Trương? Hôm qua đã bảo anh không cần đến——" Hướng về phía cửa, cô tự giác ngắt lời mình khi trông thấy bóng dáng Nguyên Tình đang dần lộ diện ở dãy hành lang phía xa, quan sát thêm thì theo bên cạnh Nguyên Tình còn có Nguyên Thái, Trịnh Bá Long, đáng chú ý chính là sự góp mặt không mong muốn của cô nàng họ Chu hôm nọ.
Du Lộ Khiết thoăn thoắt xoay chuyển thái độ, "Anh Trương ngồi đi, chờ tôi thu dọn xong chúng ta vừa đi vừa trò chuyện."
Trương Cường được cho phép liền cầm bó hoa tiến vào, mặc dù chỉ mới giao tiếp thông qua vài cuộc hẹn sơ bộ, nhưng anh đã phần nào hiểu được tính cách nóng lạnh thất thường của Du Lộ Khiết.
Anh giữ bó hoa bên người và ngồi xuống, nghiêm chỉnh chờ đợi.
Rất nhanh nhóm người Nguyên Tình đã đặt chân vào phòng bệnh, cô ấy nhìn lần lượt những người đang có mặt, tầm mắt dừng hẳn ở Trương Cường, mất vài giây mới lẳng lặng dời đi.
Trong số bốn người vừa xuất hiện thì có một nữ nhân xinh đẹp khí chất, nổi bật trước ánh mắt của người đàn ông họ Trương. Cô ấy diện bộ vest trắng trang nhã, phong thái ổn trọng, mỗi khi chớp nháy hàng mi cong dài liền tạo nên khung cảnh mơ màng huyền ảo. Trương Cường là người thích đọc truyện trinh thám, anh dùng cặp mắt tri thức quan sát Nguyên Tình, bỗng nhớ đến một câu thoại nổi tiếng có trong bộ truyện Conan, A secret makes a woman woman, tạm dịch là bí mật làm nên sự quyến rũ của người phụ nữ, ngay thời điểm này anh lại thấy câu nói đó rất thích hợp dành cho Nguyên Tình.
Đôi mắt đen tuyền của cô ấy như thể hàm chứa cả dải thiên hà bí ẩn, sắc lạnh và trí mạng.
Anh không tự chủ, bất chợt rùng mình bởi loại cảm giác áp bách trước sự lạnh lùng phảng phất quanh cô ấy.
Gần giống với cảm giác thiếu tự tin khi đứng trước tình địch.
Chu Gia Linh vừa phát giác sự hiện diện của Trương Cường liền lao đến như hổ vồ, đứng gập người chống tay lên đùi, cười tươi bắt chuyện, "Hello bạn mới, who are you mà sao you lại có mặt ở đây nha?"
Trương Cường: "..."
Vốn tính nhát gái nên Trương Cường gượng cười cúi mặt, chỉnh lại gọng kính, "Tôi là bạn của cô Du, xin chào."
Chu Gia Linh xởi lởi nắm tay, kéo Trương Cường rời khỏi ghế, "Làm quen đi, my name Chu Gia Linh. Anh trông có vẻ dễ thương đấy, tên gì, mấy tuổi, nhà ở đâu? Chúng ta cùng ra ngoài giao lưu một chút."
Trương Cường cứng đơ tập hai, vì nghĩ rằng Chu Gia Linh là bạn thân của Du Lộ Khiết nên anh không thể hành xử thiếu lịch sự, miễn cưỡng theo chân Chu Gia Linh rời khỏi phòng.
Khi không Trương Cường lại mặc cho Chu Gia Linh dẫn đi ra ngoài, Lâm Ý Nhi ngậm tức mà không nói, vừa quay sang lại nhận thấy sắc mặt Du Lộ Khiết điềm tĩnh như không, cô càng chẳng biết phải nên nói gì.
Cô nàng họ Chu cũng tuỳ tiện quá mức rồi, đúng là cái nết đánh chết cái đẹp.