Trọng Sinh: Dạy Dỗ Em Dâu Không An Phận

Chương 52: Làm mai

Lâm Ý Nhi có chút ngứa miệng muốn thúc giục Trịnh Bá Long kể thêm, nhưng nhớ lại những lời ban nãy anh ta đã nói, rốt cuộc cũng nuốt ngược trở vào.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi nhắc tới cái tên Du Hồ Điệp liền là một câu chuyện đầy kịch tính, nhưng sắp đến đoạn cao trào lại trùng hợp bị phá đám bằng muôn vàn lý do, thật khó hiểu.

Chu Gia Linh dè bỉu Nguyên Thái đôi ba lời rồi mới chịu tránh sang một bên, nhường không gian cho Nguyên Tình đến bắt chuyện với Du Lộ Khiết, "Chị còn đau ở đâu không? Ngón tay sao rồi, bác sĩ nói tạm thời cố định khớp xương giúp chị, sớm sẽ ổn thôi, nhưng hiện tại không làm chị khó chịu chứ?"

Ngón áp út của Du Lộ Khiết đã được băng bó tỉ mỉ nhằm cố định khớp xương, không quá vướng víu nên lúc tỉnh dậy cô cũng không mấy bận tâm, ngay bây giờ liền rũ mi nhìn nó một chút, "Không vấn đề gì, cảm giác chỉ giống như trật khớp thôi."

Một tháng không gặp, chính lúc này không hiểu sao lại phát sinh loại cảm giác muốn tạo sự gần gũi cho đối phương... Có lẽ, cô đang nhìn nhận Nguyên Tình với tư cách là Du Hồ Điệp, Du Hồ Điệp sốt sắng trở về Việt Nam vì lo lắng cho cô, không nhìn nhận theo cách em dâu đến thăm chị chồng.

Nhưng cô vẫn chưa kịp nghe những lời bản thân muốn nghe, thú thật nội tâm có hơi bứt rứt.

Du Hồ Điệp, tức Nguyên Tình từ thuở dậy thì đã là... con cọp cái đáng sợ rồi ư? Thoạt nghe có chút buồn cười, nhưng ngẫm lại cũng không hẳn là vô lý.

Bằng chứng thiết thực nhất, chính là cô ấy khi trưởng thành đã mưu mô xảo quyệt đến mức này rồi kia mà.

Nguyên Tình ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, nghiêng mắt nhìn quả táo cắt dang dở cùng con dao trên tay Lâm Ý Nhi, ra chiều xin phép, "Đưa chị được không? Chị đến vội nên không kịp mua hoa quả, chỉ có tấm lòng này thôi, để chị thay em đút táo cho chị ấy."

Lâm Ý Nhi hăng hái giao nộp, nhưng vào lúc quả táo đã nằm gọn trong tay Nguyên Tình, Du Lộ Khiết lại bất ngờ đổi giọng, "Không ăn nữa, no lắm rồi." Tầm mắt cô lướt sang Chu Gia Linh, muốn hỏi rồi cũng thôi, chẳng biết nữ nhân này cùng Nguyên Tình là có mối quan hệ như thế nào.

Tuỳ tiện đưa người lạ đến đây nhưng một câu nghiêm chỉnh cũng không màng chào hỏi, cô nàng ngoại lai này dường như cũng chẳng có ý định tự giới thiệu về bản thân, không chút phép tắc.

Chu Gia Linh giao mắt cùng Du Lộ Khiết, chỉ vỏn vẹn vài giây đã lập tức sáng tỏ khúc mắc hình thành trong cô bấy lâu...

Nữ thần trong lòng nữ thần, crush chín năm của Nguyên Tình quả nhiên là cực phẩm trên cả cực phẩm.

Ngay cả thời điểm bờ môi kia có hơi khô khan tái nhợt, nhưng từng đường nét vẫn sống động như thường. Sườn mặt hoàn hảo vượt tiêu chuẩn, chiếc cổ cao gầy gần như bị che khuất bởi suối tóc buông dài lại còn đen óng mềm mượt, tuyệt đối không thua kém người mẫu của các thương hiệu dầu gội nổi tiếng. Nổi bật nhất chính là đôi mắt màu hổ phách pha lẫn vài tia mệt mỏi, lạnh lùng, thuần tuý, một vẻ đẹp tự nhiên và quyến rũ có thể ví von như hương nước hoa thiên nhiên đắt đỏ nhất thế giới, lắm của nhiều tiền cũng chưa chắc sở hữu được.

Khó trách Nguyên Tình lại điên đảo cuồng si, xem ra là có lý do vô cùng thuyết phục.

Du Phong đột nhiên phát biểu, "Nhưng mà lúc nãy cậu Long đang nói—— Ối!"

Nhân lúc Nguyên Tình chưa kịp chú ý, Nguyên Thái đứng phía sau vội duỗi thẳng chân đạp ngã Du Phong. Du Phong từ trên ghế lăn xuống đất, chống tay ngồi dậy, còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Nguyên Thái nhào tới nắm lấy tay anh, vừa kéo anh đứng dậy vừa phát tín hiệu mờ ám, "Ôi, sao em bất cẩn thế? Đứng lên xem nào."

Anh tạo khẩu hình cảnh cáo Du Phong "câm miệng", liền sau đó cười hề hề đẩy Du Phong lùi ra sau lưng, nỗ lực khiến cho Du Phong tàng hình trong mắt Nguyên Tình.

Cái thằng báo đời! Đã 25 tuổi đầu mà còn chậm tiêu hơn cả con bé chỉ vừa bước sang tuổi 20, thiếu chút nữa hại chết anh rồi.

Du Phong vừa có khó hiểu vừa có bất mãn, cúi mặt ngậm ngùi, không dám chống đối.

Trước đó Nguyên Tình bị cự tuyệt ý tốt cũng không tỏ ra thất vọng, dù sao quả táo cũng đang nằm trong tay cô, thành thạo cắt ra, tự mình ăn, nhai nuốt xong liền mỉm cười tự nhiên nhất có thể, "Bác sĩ nói chị cần nán lại bệnh viện theo dõi ít hôm, chị nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng phí sức bận tâm về những người đó. Họ có gan làm, ắt sẽ có gan trình bày trước pháp luật."

Những người có mặt đều nhận thấy đây là lời lẽ hết sức bình thường, có văn minh lại có chừng mực, nhưng liệu có tiềm ẩn nhát dao trí mạng nào hay không thì chỉ Nguyên Thái cùng Trịnh Bá Long là hiểu rõ nhất, các anh lẳng lặng thở dài.

Thông qua điệu bộ này, Du Lộ Khiết chân thực cảm thấy Nguyên Tình chẳng có điểm nào đáng sợ như lời Trịnh Bá Long đã nói cả. Nữ nhân tri thức vẫn như cũ toát lên sự thanh cao, thái độ trầm tĩnh khiêm nhường, sự quyền quý luôn song hành với cử chỉ nhã nhặn, nào phải "cọp cái" như lời nhận định của cậu ta đâu chứ?

Hơn nữa... âm điệu nhả chữ của Nguyên Tình thật sự rất dễ nghe, có thăng có trầm, từ tốn và lễ độ.

Không ổn rồi... cô phát hiện bản thân vừa khen ngợi Nguyên Tình hơi quá lời thì phải?

"Tôi không dư hơi mà bận tâm về lũ người đó, gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi, tôi sẽ chống mắt lên xem họ hả hê được đến bao giờ." Du Lộ Khiết nói dứt câu liền bị gây chú ý bởi bộ dạng tràn đầy khổ sở của Nguyên Thái, anh ta đứng sau lưng Nguyên Tình, chậm rãi vuốt mặt, biểu cảm không giống đang giả vờ vô tình đánh động tâm tư Du Lộ Khiết, tuy rằng không rõ đầu đuôi ngọn ngành nhưng cô vẫn bấm bụng chữa lời, "Thôi vậy. Dù sao tôi cũng là công dân lương thiện, họ trút giận xong cũng sẽ không cố tình tìm tôi nữa đâu. Em đấy, đừng sinh thêm chuyện, oán hận chồng chất sẽ không tốt cho việc làm ăn của tôi, nên làm ơn đừng thay mặt tôi trả đũa bọn họ. Không khéo lũ người đó lại bày trò muốn đâm lén tôi, vậy thì chỗ tôi nằm không còn là bệnh viện mà chính là nhà xác đấy."

Nguyên Tình duy trì thái độ ngoan ngoãn đúng mực, "Em hiểu rồi, chị yên tâm, em đương nhiên sẽ không ngu ngốc gây ra chuyện ảnh hưởng đến chị." Nói xong liền ngẩng cổ quay ra sau, cô điềm nhiên nhắc nhở Nguyên Thái, "Anh nghe rõ rồi chứ?"

Nguyên Thái gật đầu chắc nịch, "Rõ rồi mà, anh có phải còn con nít đâu?"

Chu Gia Linh đứng khoanh tay cười khinh bỉ, lảm nhảm bâng quơ, "Nhát gan còn cố tỏ vẻ cao thượng, phải tôi là tôi "bụp" cho thêm vài trận no đòn. Tính tôi là vậy đấy, càng chùn bước thì tôi lại càng hăng, phải đánh đến khi nào đối thủ không thấy mặt trời nữa thì mới thôi. Còn hỏi tôi tại sao, tôi sẽ mắng vào mặt họ là cái đồ nhát gan, cái đồ thỏ đế, ngay cả một chút phản kháng cũng không dám biểu hiện."

Du Lộ Khiết: "..."

Đây là... đang mắng cô ư?

Du Phong, Lâm Ý Nhi bỗng nhiên hoá ngốc, sững sờ quan sát thái độ kệch cỡm của Chu Gia Linh.

Nguyên Thái gằn giọng chỉ trích, "Thế nên em mới bị ông Chu ném sang nước ngoài đấy, liều lĩnh, phá phách coi trời bằng vung. Làm ơn đi, em sống ở thời bình chứ đâu phải thời chiến đâu em gái?" Còn dám đứng ở đây xỏ xiên Du Lộ Khiết, thói hư tật xấu đúng là không bỏ được.

Chu Gia Linh lại một phen hất mặt giương cằm, "Thời bình thì thế nào? Thời bình thì mặc cho người ta đè đầu cưỡi cổ chắc? Đã đυ.ng là chạm, khỏi phân minh, thằng nào sai trước thì thằng đó xuống hố, được chưa anh trai?"

Nguyên Thái bị vặn đến á khẩu, Trịnh Bá Long rụt người về sau, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Không biết Nguyên Tình lượm đâu ra cái con nhỏ kinh thiên động địa thế này đây nhỉ...?

Nguyên Tình nhẹ nhàng cất giọng, "Được rồi. Hai người đừng ở đây làm phiền chị Khiết, theo tôi ra ngoài đi."

Cô dặn dò Lâm Ý Nhi vài câu, Lâm Ý Nhi răm rắp vâng lời, rất nhanh đã thấy hai anh em Nguyên Tình cùng Trịnh Bá Long, tiếp đến là cô nàng họ Chu nối đuôi nhau rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Lâm Ý Nhi mới gãi đầu biểu lộ sự thắc mắc, "Ai mà... ghê gớm thế nhỉ?"

Du Phong day trán, thở nặng một hơi, "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì đây? Hại não chết mất, cái gì Hồ Điệp, cái gì họ Chu, lại cái gì cọp cái, ôi..."

Nữ nhân ngồi trên giường chỉ nhàn nhạt lắc đầu, dáng vẻ lười nói, cô không tham gia bàn tán, càng không bổ sung bất cứ lời nào cả.

*

Mỗi ngày Du Lộ Khiết nằm trên giường bệnh liền là mỗi ngày nhóm người ồn ào thuộc phe cánh Nguyên Tình ghé thăm, ba ngày trôi qua, cô chợt phát hiện vào ngày thứ tư không xuất hiện bóng dáng cô nàng họ Chu tai quái kia nữa. Mấy ngày thăm bệnh cũng chẳng thấy cô ta chủ động tương tác, chỉ ngồi lì một chỗ, bẵng đến khi Nguyên Tình rời đi thì cô ta mới vác thân đứng dậy, tò tò bước theo sau.

Giống như âm hồn đeo bám vậy, không nói không rằng, lần cuối cùng cô nghe được chất giọng chua ngoa đanh đá của cô ta chính là vào cái hôm đầu tiên đôi bên gặp gỡ, ngoài ra những ngày sau đó đều không nghe thấy gì, sự góp mặt của cô ta dường như chỉ cho có hình thức.

Du Lộ Khiết không biết, vào hôm thăm bệnh đầu tiên Nguyên Tình đã nghiêm túc chấn chỉnh Chu Gia Linh, gọi là cảnh cáo cũng được, gọi là thoả hiệp cũng được, đại khái là cô không muốn Chu Gia Linh tuỳ tiện phát ngôn ở trước mặt Du Lộ Khiết, hạn chế hết mức có thể...

Chu Gia Linh giận dỗi, trong vô hình đã lấy băng keo dán kín miệng mình lại, mỗi khi đến bệnh viện liền thi triển thuật ẩn thân, chẳng quan tâm ngó ngàng bất kỳ ai ở đó cả.

Hôm nay, thời điểm kim đồng hồ tích tắc 12 giờ, trời đổ nắng gắt, vì Nguyên Tình trở về Việt Nam nên không thể không để mắt tới công việc. Cô tận dụng thời gian nghỉ trưa đến thăm Du Lộ Khiết, trùng hợp lại chạm mặt Lâm Ý Nhi trong thang máy nên hai người vô tư tán dóc cùng nhau, mới buôn dưa lê được vài câu, Lâm Ý Nhi đã nhanh nhảu chuyển đổi đề tài, "À mà chị Khiết bảo là sáng nay anh Trương có đến thăm bệnh đấy ạ, em cảm nhận được mình sắp tác hợp thành công rồi, họ xứng đôi ha, không ngờ em cũng có "căn" ghê ấy!"

Lâm Ý Nhi cũng như Nguyên Tình, bận rộn nửa ngày ở cửa hàng mới dành được chút ít thời gian đến thăm cô chủ xinh đẹp.

Nguyên Tình cười nhưng không vui, miễn cưỡng hỏi cho có lệ, "Vậy à? Nhưng có "căn" là thế nào?"

Lâm Ý Nhi cười hắc hắc, "Là có "căn" làm bà mai, nhưng ngoài cậu Phong ra thì chị Tình có chấm trúng ai nữa không? Mạnh dạn nói đi, để em làm mai luôn một thể, xác suất thành công cao lắm nha!" Dứt lời liền giả vờ tự đánh vào miệng mình, Lâm Ý Nhi tinh nghịch lè lưỡi, "Em đùa thôi, chị đừng mách lẻo với cậu Phong đấy, bằng không cậu ta nhất định sẽ phun nước bọt đầy mặt em cho xem."

Nụ cười trên môi Nguyên Tình dần tan đi, giữ lại độ ấm vừa đủ không để Lâm Ý Nhi phát giác điểm bất thường. Cô vốn không định buôn dưa lê đề tài này với cô bé, nhưng vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Lâm Ý Nhi còn đang hát nghêu ngao thì chợt nhận được lời phản hồi ngoài ý muốn. Mặc dù Nguyên Tình phản ứng khá chậm, lại như nửa thật nửa đùa, nhưng Lâm Ý Nhi nghe xong liền không khỏi sửng sốt, nhịp chân khựng lại.

"Chị quả thật có chấm trúng một người, nếu em chịu làm mai, chị nhất định sẽ hậu tạ. Nhưng người đó là con gái đấy, em nhắm mình có kham nổi không?"

Lúc Lâm Ý Nhi xoay người về sau, mồ hôi đẫm trán, đang không biết xử sự thế nào thì bắt trọn nụ cười trên môi Nguyên Tình, cô ấy lắc đầu, giọng điệu tiếc hận, "Xem dáng vẻ em như vậy chắc là không thể rồi, tốt thôi, vậy chị làm mai em cho cậu Phong thì thế nào? Đến lúc chị bị ruồng bỏ, em phải là người gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Nhớ kỹ, chị không thể ở giá cả đời đâu đấy."

Thật thật giả giả chẳng biết đường đâu mà lần, Lâm Ý Nhi đứng như trời trồng nhìn Nguyên Tình lướt ngang qua mắt, ngay lúc vừa định thần lại, cô bé vắt chân lên cổ í ới đuổi theo, mè nheo khóc lóc, "Chị Tình xấu quá nha! Em chỉ muốn trêu chị một chút thôi, chị lại nhẫn tâm trả đũa, trêu em đến tận mười chút luôn."

Nguyên Tình chà xát bàn tay lên cần cổ trắng ngần, chỉ cười nhạt, khoan thai tản bước, hầu như không có phản ứng đáng kể.

Suốt cả đoạn đường Lâm Ý Nhi ai oán không thôi, mấy chuyện này cũng đem ra đùa được, hơn nữa còn đùa quá ư là... nghiêm túc. Lâm Ý Nhi dặn lòng, sau này dù có cho vàng cô cũng chẳng dám trêu chọc nữ nhân ma mãnh như Nguyên Tình nữa, người đâu mà nhỏ mọn thế không biết.

Đã từng chứng kiến qua, nay mới được thỉnh giáo, không phải cô không biết mồm miệng cô ấy lợi hại đến mức nào, nhận được bài học này đều là do bản thân tự chuốc lấy thôi.