Trọng Sinh: Dạy Dỗ Em Dâu Không An Phận

Chương 37: Con bướm


"Chị ơi, sao lại ép khô con bướm trang trí cho bìa sổ tay, chị không thấy tội nghiệp nó sao?" Du Hồ Điệp nhăn nhó phụng phịu, không vui khi bắt tại trận một xác bướm ép khô đang được Du Lộ Khiết tỉ mỉ kẹp vào bìa quyển sổ tay.

"Em tên Hồ Điệp liền nghĩ mình là đồng loại của nó rồi à? Đây là nó chết rồi chị mới nhặt xác đem đi ép khô, chị cũng không phải máu lạnh như em nghĩ đâu." Du Lộ Khiết vừa nói vừa chọt chọt ngón tay vào chiếc má bánh bao của Du Hồ Điệp, thuở đi học cô đã có sở thích ép khô phiến lá, không thì nhặt xác mấy con vật bé nhỏ có cánh như chuồn chuồn, bươm bướm để trang trí sách vở, mấy hôm trước vô tình nhặt được xác của một con bướm xanh nên nổi hứng đem trang trí bìa sổ, không ngờ lại bị Du Hồ Điệp bắt gặp.

Bắt gặp thì thôi đi, chẳng hiểu cô bé nghĩ gì lại còn lên tiếng phản đối, cứ như cô gây ra chuyện tai quái lắm không bằng.

"Nhưng cũng tội quá đi, chị làm vậy sao nó siêu thoát được ạ?" Du Hồ Điệp tiếp tục xị mặt, ánh mắt lúng túng như thể muốn oán trách nhưng không nỡ.

"Lôi thôi. Em thích thì chị cho, đừng có lải nhải nữa, muốn làm gì thì làm đi." Du Lộ Khiết ném quyển sổ vào tay Du Hồ Điệp, giả vờ bất mãn nói, "Xem vẻ mặt em kia kìa, trước đó còn nói coi chị là người bạn đặc biệt nhất, nói chưa từng thấy ai xinh đẹp như chị. Hoá ra là miệng ngon lưỡi ngọt, trong lòng em chị còn không bằng một con bướm."

Vẻ lúng túng trong mắt Du Hồ Điệp càng lộ rõ hơn, cô vội xua tay nói, "Không phải đâu, chị đừng hiểu lầm. Em thích bướm đơn giản là vì cảm thấy nó rất xinh đẹp, chết rồi còn bị ép khô như vậy nên em mới tội nghiệp cho nó thôi."

Du Lộ Khiết ngồi chống cằm một tay, cười trêu cô bé, "Bướm có gì đâu mà đẹp? Bản chất của nó là ấu trùng đấy, chị chẳng thấy nó xinh đẹp chỗ nào cả, cùng lắm cũng chỉ đẹp hơn mỗi con sâu."

Du Hồ Điệp ngượng ngùng cúi mặt, dáng vẻ rụt rè như đang cố thu mình với cả thế giới, "Đẹp chứ sao không ạ? Hồi trước em đâu có cơ hội được đến gần chị, mỗi ngày đi làm đều chỉ dám ngắm chị lượn tới lượn lui như con bướm, đẹp ơi là đẹp luôn." Mỗi lần Du Lộ Khiết đi ngang bàn làm việc của cô, ngay tức khắc quả tim treo trong ngực liền muốn rơi rụng xuống.

Nói toẹt ra thì có hơi cường điệu, nhưng mỗi khi nhìn ngắm Du Lộ Khiết đều khiến cô cảm giác bản thân như được hàng vạn con bướm vây quanh, lượn lờ khoe sắc, chỉ cần đứng cạnh cô ấy thôi cũng cảm thấy vinh dự không sao tả nổi.

Lời khen đắt giá hơn vàng, Du Lộ Khiết âm thầm ghi nhận, thừa biết Du Hồ Điệp nhút nhát nên cô không nỡ trêu đùa thêm, khoát tay nói, "Mang đi đi. Có con bướm thôi mà cũng bày biện đủ trò, muốn chị công nhận loài bướm xinh đẹp thì nỗ lực chứng minh đi. Hồ Điệp mang ý nghĩa là bướm chứ đâu phải là sâu, em cũng có thể xinh đẹp mà, đúng không? Đẹp rồi thì cũng không cần mặc cảm tự ti, ngoại hình em vốn dĩ là không tệ, nét nào ra nét đó, nói không chừng giảm cân xong em sẽ lột xác trở thành đại mỹ nhân luôn đấy."

Du Hồ Điệp ngậm cười, dùng đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi, "Dạ... vậy em nhất định sẽ cố gắng."

Lột xác... trở thành đại mỹ nhân.

Du Lộ Khiết ngồi thất thần rất lâu, từng dòng hồi ức bủa vây trong tâm trí khiến cô mãi vẫn chưa thoát ra được, bẵng đến khi bên tai nghe được thanh âm quen thuộc mới giúp cô hoàn hồn quay trở về thực tại, trước mắt mơ hồ bởi những ánh đèn nhấp nháy trong quán bar, còn chẳng rõ Nguyên Tình đã xuất hiện từ lúc nào.

"Có mệt lắm không? Em không biết uống thì đừng miễn cưỡng bản thân, dù sao ở đây còn có anh Thái với cậu Long hỗ trợ em được mà." Du Phong quan tâm săn sóc, vừa thấy Nguyên Tình bước tới từ phía xa anh đã vội đứng lên nhường chỗ, chuyển vị trí ngồi sang chiếc ghế sofa dài của Nguyên Thái và Trịnh Bá Long.

"Không sao, uống chanh nóng xong cũng thấy đỡ hơn rồi, chút nữa còn phải tiếp khách thêm một vòng thì mới đúng quy trình. Chỉ uống chút rượu thôi, không làm khó tôi được đâu." Nguyên Tình ngồi xuống bên cạnh Lâm Ý Nhi, rất nhanh đặt trọng tâm lên người Du Lộ Khiết, "Chị sao thế? Uống nhiều lắm rồi có phải không, sắc mặt chị hình như không được tốt...?"

Chỉ vài giây ngắn ngủi Du Lộ Khiết không thể hình dung hàng loạt cảm xúc đang trồi lên từ tận sâu đáy lòng. Kinh ngạc có, khẩn trương có, tức giận có, bất an hay kể cả là khủng hoảng tinh thần đều có...

Hồ Điệp... Papillon, Nguyên Tình cả đời trước và đời này đều dụng tâm muốn tặng cho cô con bướm được làm thủ công bằng cuộn len bảy sắc, tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp!

Hơn nữa mốc thời gian chín năm chẳng thể lẫn đi đâu, nếu đúng như những gì cô đang suy đoán, nguyên nhân dẫn đến sự rời đi trong thầm lặng của Du Hồ Điệp là vì năm đó Nguyên Tình đã bị người cha quyền lực cưỡng ép phải sang nước A du học...

Tổng kết tất cả luồng suy luận, cuối cùng cô cũng có thể vạch ra chân tướng... Du Hồ Điệp, thực chất chính là Nguyên Tình!

Ôi trời... cô chẳng biết dùng ngôn từ nào để lý giải tâm trạng của bản thân lúc này nữa.

"Chị Khiết, chị nói tiếp đi ạ. Đang hóng dở chừng sao chị đột nhiên dừng lại thế...?" Lâm Ý Nhi bứt rứt không yên, câu chuyện từ miệng Du Lộ Khiết kể ra kỳ thật rất gay cấn, cô tò mò đoạn cao trào phía sau sẽ mang tình tiết như thế nào, nhịn không được liền hối thúc cô ấy.

Ánh mắt Du Lộ Khiết dừng trên người Nguyên Tình khá lâu, cả bàn đều im lặng, vừa bình ổn tâm tình xong cô mới lạnh nhạt lên tiếng, "Em muốn hóng thêm đoạn sau thì trực tiếp hỏi cô ta đi, chị nghĩ cô ta mới là người hiểu rõ nhất."

"Cô ta" trong miệng Du Lộ Khiết hiển nhiên chính là Nguyên Tình, Lâm Ý Nhi tuy khó hiểu nhưng vẫn đưa mắt nhìn sang, muốn tọc mạch chút ít thông tin quý báu từ chị gái xinh đẹp mà cô không ngừng ngưỡng mộ, "Chị Tình, chị làm ơn kể tiếp đoạn sau cho em nghe với!"

Nguyên Tình nhìn xuống bàn tay Lâm Ý Nhi đang lung lay cánh tay mình, rất nhanh hướng sang Trịnh Bá Long, không mở miệng nhưng một cái nhướn mi của cô cũng đủ giúp anh dễ dàng phỏng đoán.

Trịnh Bá Long bật cười nhún vai, từ một vở kịch loằng ngoằng anh chỉ giải thích như cho có lệ, "Chị Khiết hoá ra vẫn còn nhớ tôi, vừa rồi chị ấy gọi tôi là Long đầu trọc, cho rằng Long đầu trọc cùng Du Hồ Điệp năm đó đều bị cô dụ dỗ đánh cắp dữ liệu công ty, chuyện chỉ vậy thôi đấy."

Nguyên Thái nhấp rượu ngồi xem kịch vui, em gái anh từ nhỏ đến lớn luôn là đứa lắm chiêu nhiều trò, thật muốn xem lần này Nguyên Tình sẽ ứng phó thế nào.

Nguyên Tình khẽ liếc Nguyên Thái, để một người trượng nghĩa như Trịnh Bá Long bán đứng cô, dám cá chỉ có Nguyên Thái nhúng tay chứ chẳng ma nào vào đây cả.

Ngoài ý muốn, Nguyên Thái không được chứng kiến bộ dáng rối tung rối mù của Nguyên Tình, cô trái lại điềm tĩnh như không, nở ra nụ cười nhàn nhạt, "Tệ quá, sớm biết em đã không để chị gặp gỡ cậu Long rồi, em rời bàn chưa được bao lâu lại bị cậu ta bêu xấu thành ra như vậy."

Du Lộ Khiết khẩn trương chờ đợi vế phía sau, mắt vẫn đăm đăm dán chặt Nguyên Tình, thoáng chút sững sờ khi nghe đối phương nói tiếp, "Nhưng chị cũng hiểu em làm vậy là thế thiên hành đạo có phải không? Công ty của anh Thái hoạt động bất hợp pháp, không chỉ trốn thuế mà các sản phẩm bán ra đều đội giá lên đến tận trời, mặc dù không gây hại sức khoẻ nhưng mê hoặc túi tiền người dân thì cũng tính là mang tội rất nặng."

Nguyên Thái lúc này mới gầm gừ xen mồm, "Nặng cái đầu em! Ai nói anh mê hoặc túi tiền người dân? Tiền nào của nấy, anh nhập hàng độc quyền thì đương nhiên phải bán giá cao, thời đó không nhờ có anh thì lấy đâu ra những loại sản phẩm bổ ích tiện dụng cho mọi người, đều phải bỏ vốn nhập hàng từ nước ngoài về không đấy!"

"Anh đến giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu à?"

"A cái con nhỏ này! Anh trốn thuế thôi, có nghiêm trọng như em nói đâu chứ?"

Mỗi người một câu đấu khẩu ác liệt, Du Lộ Khiết nghe mãi vẫn chưa đi vào trọng tâm, chốc chốc cơn khó chịu đã lên đến đỉnh điểm, cô bực tức muốn chen ngang thì bất ngờ Nguyên Tình lại quay ngoắt sang bên này, làm như tò mò nhìn cô nói, "Em được biết chị năm đó khá là thân thiết với Du Hồ Điệp, gần đây cô ấy thế nào rồi ạ, hai người vẫn còn giữ liên lạc với nhau chứ?"

Du Lộ Khiết: "..."

Tài tình quá cơ... xem cái bộ dạng giả ngu giả ngơ của đối phương mà cô chỉ muốn huỷ thiên diệt địa, thật muốn nhào tới cào nát cái bản mặt khó ưa của cô ta cho bõ ghét!

Du Lộ Khiết gắng gượng điều chỉnh cảm xúc, giần giật khoé miệng, "Em biết được thông tin này từ đâu thế?"

Ngón tay thon dài tinh xảo của Nguyên Tình duỗi sang Trịnh Bá Long, thản nhiên đáp, "Em vừa biết mới đây thôi. Trước đó hẹn gặp Bá Long, em cùng cậu ta đã dành chút thời gian ôn lại chuyện cũ. Không ngờ chúng ta lại rất có duyên với nhau, chín năm trước từng làm chung công ty, chín năm sau đã trở thành người nhà."

Du Lộ Khiết nhấc nhẹ một bên mép, hàng lông này linh tú khẽ nhướn cao, "Vậy ư? Năm 16 tuổi em trà trộn vào công ty của anh trai mình làm việc chung với tôi, nhưng sao tôi lại không có chút ấn tượng nào về em nhỉ?"

Nguyên Tình nhẹ nhàng vén tóc ra sau vành tai, giảo hoạt ứng đối, "Không có khả năng, bởi khi đó em làm việc ở phòng marketing tầng 5, chẳng giao tiếp với ai cả."

Du Lộ Khiết: "..."

Con sâu béo ú năm nào hoá ra không biến thành con bướm, sau chín năm lại ngang nhiên biến thành con cáo già cơ đấy.

Khá lắm... con cáo già nhà mi sớm muộn gì cũng bị bà cào nát mặt cho xem!

*****

Chương VIP không thể in nghiêng, chap trước mình set 2000 chap này free nhé mọi người.