Trọng Sinh: Dạy Dỗ Em Dâu Không An Phận

Chương 28: Góp vốn

Ba người ngồi trên bàn ăn nhưng chỉ mỗi mình Du Phong thao thao bất tuyệt, anh kể nào là bạn bè tụ họp vui vẻ ra sao, nào là cơ ngơi của Lục Hào ở dưới CM thật ra cũng không nhỏ. Lục Hào có chí tiến thủ, mấy năm trước lập nghiệp từ hai bàn tay trắng không ngờ lại gặp phải vận may, việc kinh doanh ngày càng trở nên phát đạt, nay lại có thêm cô vợ giỏi giang xinh đẹp khiến cho chúng bạn ngưỡng mộ không thôi. Du Phong chứng kiến cậu bạn thân thuở nào yên bề gia thất cũng vui lây trong lòng, suốt mấy ngày vui chơi cắm trại anh đều dính lấy Lục Hào để chuyên tâm học hỏi.

"Chị không được thấy tận mắt thôi, vợ của Lục Hào vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, dù chỉ mới là bác sĩ thực tập nhưng khí chất lẫn tôn nghiêm đều có đủ. Cho nên mới nói, giàu vì bạn sang vì vợ là có thật đấy. Cậu ta phát đạt là nhờ theo chân một người đàn anh tập tành kinh doanh, sau đó cưới vợ, cậu ta chỉ cần ngồi bên cạnh vợ mình lập tức ra dáng một quý ông lịch lãm, còn bọn em trông cứ như nhân viên của cậu ta ấy chứ." Du Phong bông đùa huyên thiên góp vui trên bàn ăn, đối với sự thành công của Lục Hào, anh thực tâm vô cùng ngưỡng mộ.

"Vậy sao?" Du Lộ Khiết vừa ăn vừa nối tiếp đề tài, "Em trước đây thân với Lục Hào nhất rồi còn gì, mấy ngày này vui chơi với nhau, sao không tận dụng cơ hội hỏi han cậu ta một chút?" Kinh doanh cái gì, làm cách nào để mau chóng phát đạt? Cô rất tò mò những người trẻ bây giờ học được phương thức làm giàu ở đâu mà chỉ mất vài ba năm liền có thể tậu được nhà cao cửa rộng, so với những năm cô phải nai lưng làm việc, thời buổi này quả là dễ kiếm tiền hơn hẳn.

Du Phong bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng trong sự nghiêm trọng lại có chút pha trò, hơi vểnh môi nói, "Em nói chị đừng có ngạc nhiên, ba năm trước cậu ta theo chân một người đàn anh đầu tư kinh doanh quán bar, chỉ trong vòng nửa năm đã có thể thu hồi vốn, hơn hai năm còn lại tha hồ hốt bạc, đến thời điểm hiện tại thì cậu ta đã tậu được nhà lầu xe hơi rồi, còn được cả đám đàn em trong quán bar gọi là ông chủ!"

Du Lộ Khiết kéo lệch tròng mắt nhìn sang Nguyên Tình, hàng mi nhướn cao, nhân vật chính trong câu chuyện Du Phong vừa kể ra rất nhanh đã chuyển sang người khác. Đại não Nguyên Tình lập tức nhảy số, cô chẳng mất bao lâu liền có thể xác định ý tứ trong ánh mắt của nữ nhân ngồi đối diện.

Hẳn là đang nhắc tới anh trai cô, xem ra Du Lộ Khiết vẫn giữ vững lập trường, cho rằng cô chấp thuận để Nguyên Thái kinh doanh quán bar là một quyết định không ổn.

"Chị không ngạc nhiên chút nào đâu. Thời buổi này muốn giàu nhanh, muốn phất lên như diều gặp gió thì chỉ có kinh doanh bất hợp pháp thôi. Em tốt xấu gì cũng đừng học theo cậu ta, làm ăn kiểu này thì sớm muộn gì cũng bị công an còng đầu cho xem, đây gọi là hưởng được ngày nào hay ngày đó, chẳng có gì vẻ vang cả." Du Lộ Khiết nói với Du Phong nhưng ánh mắt lại đăm đăm nhìn thẳng Nguyên Tình, ý cười tà quái không giấu được, "Đi đêm ắt có ngày gặp ma, nếu không phải ma thì sẽ là quỷ. Tôi nói có đúng không, em dâu?"

Nguyên Tình đến lúc này vẫn còn đang nhai miếng thịt bò Du Lộ Khiết gắp cho ban nãy, đột ngột bị gọi là "em dâu" khiến cô tiếp thu không kịp, cơ hàm đình chỉ hoạt động, nhìn Du Lộ Khiết một lúc rồi mới quay sang Du Phong, từ tốn hỏi, "Quán bar ở thành phố CM sao? Có phải tên gọi là Foster không?"

Du Phong trợn tròn hai mắt, "Sao em biết?"

Riêng điểm này anh vẫn còn chưa kể kia mà?

Nguyên Tình tiếp tục nhai rồi nói, "Thành phố CM vốn không có quán bar quy mô lớn, nhưng vài năm trước mọc lên một quán bar thiết kế theo phong cách phương Tây, rất lành mạnh lại vô cùng độc đáo nên mới thành công được như hiện tại. Mấy ngày nay tôi có nghe Bá Long nhắc qua, anh ta một lần về CM thăm người bác có ghé Foster uống rượu với bạn, cảm thấy rất hợp ý nên vừa trở về SG lập tức lên kế hoạch kinh doanh mô hình tương tự. Foster so với các tụ điểm ăn chơi khác kỳ thật là sang trọng hơn rất nhiều, không gian ấm cúng lịch thiệp, âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn, là một tụ điểm vui chơi "nói không với chất cấm", phải không?"

Du Phong gật gù hưởng ứng, "Phải đó! Lục Hào có nói Foster là mô hình quán bar không phải hỗn tạp như cách mọi người nghĩ, tiếc là tôi không có nhiều thời gian, bằng không cũng muốn ghé đến đó xem thử thế nào." Anh ngừng một chút, chỉnh lại gọng kính rồi ngơ ngác hỏi, "Nhưng mà Tình này... Bá Long là ai thế?"

Trước khi Nguyên Tình mở miệng, Du Lộ Khiết gõ tay hai nhịp lên bàn nhắc nhở, "Nuốt thức ăn trước đi đã, em có thù với miếng thịt bò đó sao, hay là do tôi nấu ăn tệ quá nên mới khiến em nuốt không trôi, hửm?"

Nguyên Tình nhanh chóng nuốt ực một cái, sau đó mới chậm giọng đáp lại, "Bá Long là một người bạn tôi từng quen biết cách đây nhiều năm, hiện tại anh ta là đối tác làm ăn của anh Thái." Nói xong liền liếʍ môi, cô có chút tưởng nhớ hương vị của miếng thịt bò được nữ thần của mình gắp cho, cõi lòng không khỏi tiếc nuối.

Du Phong chớp chớp hai mắt, lần nữa chỉnh lại gọng kính, vẻ mặt ngáo ngơ như chưa kịp hiểu ra vấn đề, "Anh Thái... lại là ai?"

Du Lộ Khiết: "..."

Hài thật. Anh vợ của mình mà cũng không biết là ai cơ đấy.

Nguyên Tình ngầm hướng Du Phong đưa ra ám hiệu, "Anh Thái là anh trai của tôi, cậu mới đó đã quên rồi sao? Là người lần trước cậu từng gặp ở quán trà tại quận C, cậu còn khen anh ấy bảnh trai kia mà?"

Du Phong có ngốc đến đâu cũng không thể không nhận ra ám hiệu, nhanh tay vỗ đùi phối hợp, "Ừ nhỉ... là anh Thái, tôi nhớ rồi!" Vừa xong lại gãi đầu cười như tên ngốc, "Nhưng mà... nhưng mà Bá Long thân với em lắm sao? Tôi đã gặp qua anh ta lần nào chưa nhỉ?"

Du Lộ Khiết chớp lấy thời cơ, nảy lên ý đồ muốn tiến cử em trai mình, "Chưa gặp qua, nhưng biết đâu sau này sẽ có cơ hội được hợp tác." Ánh mắt cô từ trên người Du Phong lướt sang Nguyên Tình, gác đũa xong lập tức chống cằm hai tay, thẳng tắp nhìn cô ấy, "Nếu đúng như em nói thì kinh doanh mô hình quán bar cũng không tệ, phải không? Em cho người ngoài cơ hội làm giàu, sao có thể để chồng mình thua thiệt so với người ta? Trịnh Bá Long cũng như thằng Phong nhà tôi thôi, thay vì em cho Trịnh Bá Long cơ hội hợp tác kinh doanh với anh trai mình thì sao không thử nghĩ tới thằng Phong một chút?"

Du Phong nhăn nhó xua tay, "Chị hai à, em chân ướt chân ráo——"

"Nín." Du Lộ Khiết trừng mắt, dùng lý lẽ muốn định hướng giúp em trai mình, "Trịnh Bá Long cũng tập tành kinh doanh có khác gì em đâu, quan trọng là người ta có cơ hội, còn em thì không, hiểu rồi chứ?"

Du Phong càng nhăn nhó lợi hại hơn, anh đang bị kẹp giữa tình huống vô cùng khó xử, 25 tuổi đầu rồi mà chẳng lần nào có được tiếng nói trong gia đình cả.

Nguyên Tình vốn dĩ không phải là vợ anh, đôi bên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, anh lấy quyền gì để có thể can thiệp chuyện cá nhân của cô ấy...?

Chị gái anh cũng thật là...

"Hiểu rồi chứ" là dành cho cô có phải không? Nguyên Tình quan sát thái độ Du Lộ Khiết xong liền nói, "Em hiểu rồi. Thật ra việc làm ăn lần này của anh Thái em cũng có góp phần, nếu chị thấy cậu Phong thích hợp thì cho phép cậu ấy thử sức đi, em nói với anh Thái một tiếng là được mà." Cô đưa mắt nhìn Du Phong, tỏ ý dò hỏi, "Đầu tuần cậu theo tôi đến đó một chuyến xem thử có phù hợp không, cổ đông cũng không nhất thiết phải có mặt ở quán bar mỗi ngày, nhưng sắp tới bận rộn ở công ty xong lại phải để mắt tới doanh thu ở quán bar, cậu làm nổi không?"

Du Lộ Khiết thay mặt Du Phong đáp lại, "Không nổi cũng phải nổi, chịu khó học hỏi một chút thì sau này mới mong thành đạt. Em rút vốn của mình đi, về phần thằng Phong cứ để tôi lo, em chỉ cần cho nó có chân góp vốn là tốt lắm rồi."

Du Phong cạn lời với chị gái mình, anh khẽ đánh mắt nhìn sang Nguyên Tình, âm thầm quan sát biểu tình cô ấy mà chỉ biết nín thinh chờ đợi...

Nguyên Tình vịn ngay vế sau của Du Lộ Khiết để ứng đáp, "Không cần đâu. Xem như em đầu tư cho Phong——"

Du Lộ Khiết cắt ngang, "Tôi nói là cứ để tôi lo. Bao nhiêu thì được?" Sau này không đạt thành ý nguyện thì cô ta nhất định sẽ dứt khoát rời khỏi nhà họ Du, tốt nhất là không nên nhận ân huệ, sòng phẳng với cô ta ngay từ đầu mới chính là sáng suốt.

Nguyên Tình thoáng nhìn Du Phong, lúc ánh mắt dời đến Du Lộ Khiết lập tức lộ rõ sự ngập ngừng, thừa biết bản thân không thể thuyết phục nên chỉ đành thuận theo ý muốn đối phương, nhẹ giọng nói, "Cần 5 tỷ để góp vốn ạ."

Du Lộ Khiết, Du Phong: "..."

Góp nửa căn nhà ở SG chỉ để hợp tác kinh doanh quán bar thôi sao?

Phát giác hai chị em họ Du gần như đóng băng ngay tại chỗ, Nguyên Tình gấp giọng bổ sung, "Em đã trừ bớt con số mình chi riêng cho anh Thái rồi, đúng lý phải là 15 tỷ, nhưng em sẽ không rút về 10 tỷ của mình, cậu Phong chỉ cần bỏ vào 5 tỷ để hùn hạp với cá nhân em là được rồi, theo kế hoạch thì sau hơn một năm mới có thể thu hồi vốn..."

15 tỷ...? Chẳng lẽ cần hết thảy 45 tỷ chỉ để kinh doanh cái mô hình quán bar chết tiệt này?

"Chờ đã." Du Lộ Khiết nuốt nước bọt trước khi đặt ra câu hỏi, "Vậy nếu... không thể thành công như kế hoạch đã định sẵn thì sao?"

Lần này Du Phong thay mặt Nguyên Tình trả lời, vẻ mặt dâng lên kinh sợ, "Thì mất trắng chứ sao? Lục Hào có nói với em, ba tháng đầu cậu ta phải chật vật lắm mới giành được chén cơm đấy, còn chẳng đủ để cậu ta mang đi trả nợ, có thời gian còn bị chủ nợ đòi cho người chặt tay chặt chân, sợ lắm! Kinh doanh quán bar không đơn giản như chị nghĩ đâu, đầu óc lúc nào cũng ở trong trạng thái lo toan đủ thứ, mở một mặt bằng như vậy còn phải đút lót chỗ này chỗ kia không biết bao nhiêu tiền mới xin được đầy đủ giấy phép, đã quyết định tham gia thì phải chấp nhận rủi ro, được ăn cả ngã về không thôi."

Đầu tư khủng khϊếp như vậy, khó trách Lục Hào lại phất lên nhanh chóng... Du Lộ Khiết thầm nhủ, đúng là liều ăn nhiều, có gan thì mới làm giàu. Lục Hào dám đi vay mượn xã hội đen để góp vốn khởi nghiệp, còn cô ư? Không dám đâu!

Mới dồn hết tài sản để mua nhà xong, cô tạm thời chưa biết kiếm đâu ra tiền tỷ.

"Đầu tuần tôi sẽ theo em đến đó khảo sát, nếu cảm thấy thật sự ổn tôi mới quyết định có đầu tư hay không." Du Lộ Khiết nhấc đũa lên tiếp tục ăn cơm, cô không nghĩ góp vốn kinh doanh quán bar lại phức tạp như vậy, thú thật thì một chút hiểu biết về nó cô cũng không có.

Thú vui duy nhất của cô là ở nhà xem phim, đi dạo ăn uống đã là chuyện quá xa vời đối với một nữ nhân như cô, thành thử cũng chưa từng đặt chân đến quán bar bao giờ...

Thôi thì đầu tuần cứ đi cho biết vậy, sau đó trở về liền nhanh trí viện cớ là... không thích hợp.

Dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Du Lộ Khiết dĩ nhiên không qua mắt được Du Phong, vài tháng trước anh còn nghe chị gái mình than vãn hết tiền, cho nên tình huống lúc nãy, thực chất cả anh cùng chị gái đã bị con số 5 tỷ doạ cho xanh mặt...

Đây là bài học dành cho những người kém hiểu biết mà cứ thích làm màu làm mè, đáng đời chị gái anh, kinh doanh quán bar quy mô lớn đâu phải dễ dàng như chị ấy nghĩ!