Trọng Sinh: Dạy Dỗ Em Dâu Không An Phận

Chương 25: Lỗ hổng

Du Lộ Khiết cảm tưởng bản thân vừa mọc thêm con mắt ở sau đầu, cho dù không nhìn cô cũng thừa biết ánh mắt Nguyên Tình đang dán chặt lên người cô, phát giác điểm này khiến cô không được thoải mái, động tác xắt thịt cũng dần chậm lại.

Chờ mãi mới thấy Nguyên Tình chịu ra khỏi bếp, Du Lộ Khiết mang thịt bò vừa ướp xong đem cất tủ lạnh, lén lút nhìn sang phía bên kia, Nguyên Tình lúc này đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa tiếp nhận cuộc gọi từ ai đó, loáng thoáng nghe được cái tên "Bá Long" gây cho Du Lộ Khiết không ít tò mò.

"Nhanh như vậy đã muốn khai trương? Các anh lên kế hoạch kỹ càng rồi chứ?" Hôm trước thiết lập cuộc hẹn với Trịnh Bá Long, sau khi trở về Nguyên Tình càng cảm thấy có lòng tin với chàng trai này hơn, nhiều năm trôi đi nhưng bản tính anh ta vẫn không thay đổi, khá hiền lành, chỉ có sự tri thức là được trau dồi theo năm tháng, vậy nên cô mới an tâm mặc cho Nguyên Thái tự do giao hảo.

Mô hình quán bar mà Trịnh Bá Long hướng tới cũng khiến cô rất hài lòng, thiết kế sang trọng bắt mắt, vì chủ yếu khai thác nguồn tiền từ lượng khách nước ngoài nên phong cách mang hơi hướm cổ điển phương Tây, không gian ấm cúng lãng mạn vô cùng nổi bật lại có thêm sự khẳng định "lành mạnh 100%" nên cô tuyệt đối tán thành vụ làm ăn lần này của Nguyên Thái, thậm chí khi Trịnh Bá Long ngỏ lời hỏi cô có muốn trở thành cổ đông hay không, cô đã không ngần ngại mà mau miệng đồng ý, đóng góp một phần giúp cho việc kinh doanh của anh trai mình nhanh chóng phát triển.

"Anh Thái quả đúng là có máu kinh doanh, thú thật thì trước đó tôi không biết phải tiến hành thế nào vì còn có một vài giấy tờ chưa thể hoàn tất được, vậy mà vừa bắt tay với anh em nhà cô xong thì mọi thứ liền đâu vào đó, ổn thoả cả rồi thì chúng ta triển khai thôi. Tôi cũng như anh Thái, hai anh em bọn tôi đều đang rất nóng lòng, bây giờ hỏi ý cô xong lập tức thứ hai sẽ cho khai trương, còn lãng phí thời gian để làm gì." Mẹ của anh tuy từng là Chủ tịch Quốc hội nhưng nhiều năm nay đã về hưu ở ẩn, mặc dù bà tán thành cho anh mở quán bar cao cấp nhưng các giấy tờ liên quan đều không can thiệp được, vốn dĩ là đau đầu nhưng sau khi hợp tác với anh em nhà họ Nguyên thì mọi thứ đều dễ dàng thông qua, Trịnh Bá Long cảm thấy mình đã tìm đúng người, xem như đây là khởi đầu may mắn.

"Được rồi. Các anh tính sao thì là vậy đi. Bá Long, anh hai tôi trước giờ chỉ biết giao du bạn xấu, lần này có duyên được hợp tác với anh, tôi hy vọng hai người các anh sẽ trở thành đôi bạn tri kỷ, rất mong anh chiếu cố anh hai tôi, đừng để anh ấy bị đám hồ bằng cẩu hữu——"

Nguyên Tình còn chưa dứt câu thì giọng nói Nguyên Thái ở đầu dây bên kia đã gào rú lên cắt ngang lời cô, gần như hét vào điện thoại, "A cái con nhỏ này, anh hai mà cũng cần một thằng nhóc chiếu cố hay sao? Em đừng lúc nào cũng nghĩ anh ngu ngốc chỉ biết nghe theo lời người khác có được không, hả!"

Nguyên Tình tảng lờ, chỉ nhắc nhở một câu trước khi cúp máy, "Vậy cuối tuần này anh theo em về ăn với ba bữa cơm gia đình đi, xem như chúc anh khai trương hồng phát, ba nhất định sẽ rất vui."

Trước khi Nguyên Tình về nước, thực chất một năm Nguyên Thái chỉ về nhà có một lần, đó là vào ngày sinh nhật của ba anh, nhưng bây giờ cô em gái ương bướng đã trở về rồi anh đương nhiên không tránh khỏi những lần gia đình sum họp, bất đắc dĩ phải đồng ý, "Nhưng em nhớ dặn ba là nói ít một chút, ông cứ lèm bèm mãi anh ăn cũng không ngon đâu."

Từ năm cô bắt đầu sang nước A du học cũng chưa từng bị ba cho ăn mắng, càng không phải nghe những lời càm ràm, mặc dù thấy Nguyên Thái đáng đời nhưng Nguyên Tình vẫn giả vờ thấu hiểu, "Được rồi. Anh chịu nên người thì ba cũng không nói gì nữa đâu. Vậy nhé, cuối tuần gặp."

Nguyên Tình vừa cúp máy lập tức hướng mắt về khu vực bếp như một phản xạ tự nhiên, không ngờ lại phát hiện Du Lộ Khiết vậy mà đang nhìn mình, phát hiện này khiến cô không khỏi ngây ngốc, "Xin lỗi... em làm phiền chị sao?"

Cô nói chuyện điện thoại cũng không phải quá lớn tiếng, chẳng qua... lại quên mất mình đang ở chung nhà với một bà cô già.

Du Lộ Khiết hơi nhíu mày hỏi, "Vậy là em quyết định cho anh hai mình kinh doanh quán bar thật sao? Mô hình đó rất phức tạp, nói không chừng còn ô uế hơn cả sòng bạc đấy."

Được rồi. Cô thừa nhận là bản thân có tính tò mò nhưng không phải ưa thích xen vào chuyện người khác, có điều Nguyên Tình sớm như vậy đã quyết định hợp tác cùng cái tên Trịnh Bá Long gì kia, xem ra là thật sự ưu ái cho hắn, điểm này mới là nguyên nhân chủ chốt khiến cho cô không được hài lòng.

Em trai cô còn chưa chắc được cô ta ưu ái như vậy, thử mà Du Phong mở lời mời Nguyên Thái hợp tác kinh doanh xem, dám chắc cô ta sẽ thuận theo ý anh trai mình từ chối, kiểu nào mà không chê bai Du Phong không có tố chất, chân ướt chân ráo mới tập tành kinh doanh đương nhiên sẽ không đáng tin cậy, rủi ro cao, không xứng để trở thành đối tác làm ăn của anh trai mình.

Nguyên Tình khá ngạc nhiên khi Du Lộ Khiết quan tâm đến vấn đề này, vừa đứng lên đi về phía khu vực bếp vừa nói, "Máu kinh doanh đã ngấm sâu vào người anh Thái rồi, không cho anh ấy làm ăn phi pháp thì phải ủng hộ anh ấy làm ăn lương thiện. Em cũng không phải tuỳ tiện quyết định đâu, trước đó em đã đến gặp Bá Long trao đổi, cũng có nghe qua ý tưởng và xem xét mô hình quán bar anh ta muốn hướng tới. Tạm thời không đánh giá năng lực, nhưng nhân phẩm của Bá Long kỳ thật rất đáng quý, em tin anh Thái giao du với anh ta sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà, riêng vụ làm ăn lần này của anh Thái thì em rất ủng hộ."

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng có phải không? Vậy thì cô làm ơn tránh xa tôi ra một chút, nói mà không biết mắc cỡ! Du Lộ Khiết chửi bới vài ba câu trong bụng, nén lại bực tức tiếp tục rửa cho xong mớ rau củ, không thèm nói thêm, tập trung nấu canh cho đến khi Nguyên Tình lên tiếng, "Hay là thứ hai chị sắp xếp đi cùng em đến quán bar có được không? Chỉ khi tận mắt chứng kiến chị mới hiểu được lời em nói, trước đó em ở bên A cũng thường xuyên ghé quán bar uống rượu, đều là mô hình này, vừa sang trọng lại vừa ấm cúng, rất lịch thiệp, không như chị nghĩ đâu."

Chín năm du học tại nước A phải nói là cực độ nhàm chán, chẳng có bạn bè, cũng chẳng có ai để cho cô trút bầu tâm sự, ngày qua ngày chỉ biết cắm đầu học hành thôi, vậy nên mỗi cuối tuần cô thường ghé quán bar để mượn rượu bầu bạn. Trên thực tế là không uống gì cả, thi thoảng mới nhấp môi, còn lại là tận hưởng những bản nhạc chill hoà cùng với không gian ấm cúng giúp cho bản thân nhẹ nhàng thư giãn.

Nguyên Tình từng du học ở nước A là chuyện Du Lộ Khiết sớm đã được biết thông qua lời kể của Du Phong, nhưng ngay bây giờ cô mới thực tâm chú ý, không nhìn sang mà chỉ lơ đãng nói, "Đã có nghe thằng Phong nói qua, gia thế em hùng hồn như vậy được du học ở nước ngoài cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng mà..."

Lúc này Du Lộ Khiết mới ngẩng mặt lên, động tác rửa rau hơi chậm lại, dùng đôi con ngươi màu hổ phách thẳng tắp đối diện Nguyên Tình, bổ sung vế phía sau, "Em biết uống rượu sao mà đi đến mấy chỗ đó? Hôm trước cũng không thấy em uống giọt nào, tính lừa tôi có phải không?" Chỉ có Du Phong ngốc xít mới dễ dàng bị qua mặt, còn đối với cô, bất kể lời nào tuôn ra từ miệng Nguyên Tình cũng không đáng tin cậy, cho dù cô ta không có lý do để lừa cô, cô vẫn kiên quyết không muốn tin.

Nếu thật sự du học ở nước ngoài nhiều năm, vậy thì tại sao ở kiếp trước, Nguyên Tình trong lúc thổ lộ đã nói rằng yêu cô từ rất rất lâu rồi?

Rất rất lâu, chính xác mà nói thì là bao lâu? Cô không biết, nhưng trước đó cô mặc định trong đầu có thể là 3 năm hoặc hơn, nhưng ở kiếp này, may mắn sống lại khiến cho từng sợi dây thần kinh cũng như trực giác của cô nhạy bén hơn hẳn, cô cảm thấy Nguyên Tình dường như đã chấm trúng cô từ lâu lắm rồi thì phải, thậm chí là trước cả khi cô ta đặt chân vào ngôi nhà này.

Kiếp trước tạm xé nháp vì cô không chút phòng bị, kiếp này luôn giữ cho tinh thần tỉnh táo nên mới phát hiện ra khá nhiều lỗ hổng...

Chẳng hạn như, cô ta vừa du học từ nước A về nước chỉ mới được vài tháng thôi mà, sau đó vô tình gặp gỡ Du Phong tại một quán cà phê sách chán òm nào đó, tiếp đến mới về ra mắt cô, sau nữa chính là một hôn lễ được tổ chức trang trọng nhưng không kém phần kín đáo. Cô con gái út của chủ tịch tập đoàn Nguyên thị kết hôn, thế nhưng chẳng có một bài báo nào phát hiện để đưa tin cả. Càng khó hiểu hơn, chính là hôn lễ không có sự tham dự của bậc phụ huynh quyền lực, ngay cả người anh trai nhất mực yêu thương cô em gái của mình cũng không hề góp mặt.

Quá nhanh, quá thể là nguy hiểm...

Lỗ hổng mấu chốt nằm ở đâu ư? Chính là, nếu trực giác của cô không sai, Nguyên Tình từ lâu đã chấm trúng cô mà lên kế hoạch chui tọt vào nhà họ Du, vậy thì... cô ta thực chất chưa từng đi du học, hoặc đại khái là đã trở về từ sớm, tình cờ gặp qua cô ở đâu, sau đó mới bày binh bố trận hòng muốn tiếp cận cô mỗi ngày, kế hoạch mưa dầm thấm lâu của cô ta rất hiển nhiên đã bị vạch trần sau khi cô may mắn được sống lại.

Nhưng cũng không loại trừ một khả năng... ở đời trước cũng như đời này, vào đúng đoạn thời gian này, Nguyên Tình đối với cô vẫn còn chưa nảy sinh tình cảm...

Ừ nhỉ... Nếu cô ta đối với cô chưa hề nảy sinh loại tình cảm sai trái kia, vậy thì những biểu hiện của cô gần đây ở trong mắt cô ta, hẳn phải là rất... lố bịch.

Du Lộ Khiết càng suy diễn càng chạy xa khỏi đề tài ban đầu, não bộ phanh gấp sự hoạt động đang dần mất đi kiểm soát, vào lúc đôi mắt lấy lại tinh quang, cô chợt thấy Nguyên Tình mỉm cười với mình, hình như có chút e thẹn, "Em sao phải lừa chị để làm gì. Em có chín năm du học bên A, không có bạn bè nên chẳng biết tìm ai tâm sự, cho nên cuối tuần em thường ghé quán bar để thư giãn. Đúng thật là em không giỏi uống rượu, cùng lắm cũng chỉ nhấp môi thôi, nhưng mà..."

Lần này lại đến lượt Nguyên Tình "nhưng mà", Du Lộ Khiết không đoán được vế sau đối phương muốn nói gì, chỉ thấy Nguyên Tình tỏ ra thản nhiên bước tới. Khác với lần trước, lần này cô không dịch lùi về sau, trong lòng cảnh giác nhưng ngoài mặt trái lại vẫn dửng dưng, rất nhanh thu được ý cười trên khoé môi nữ nhân đang đứng đối diện, hai người chỉ cách nhau nửa sải chân, vì chiều cao Nguyên Tình nhỉnh hơn cô nên hình thành một chút cảm giác áp bách.

Hơn hết là, ánh mắt Nguyên Tình bỗng chốc dâng lên độ ấm càng làm cho cô thích nghi không kịp, chỉ biết đần mặt ra đó lắng nghe Nguyên Tình bổ sung cho những lời vừa rồi, "Hoá ra chị cũng có để mắt đến em, hôm đó không thấy chị nhìn em, vậy mà vẫn nhận ra em không giỏi uống rượu."

"Nhưng mà" của cô ta là những lời này sao? Du Lộ Khiết thoáng dựng lông tơ, ngay lập tức bác bỏ loại khả năng mà lúc nãy xẹt ngang trong đầu. Cô đã có đủ tự tin để khẳng định, Nguyên Tình chắc chắn đã chấm trúng cô từ rất lâu rồi, tuy không phải lâu hơn kỷ băng hà, cũng chẳng thể lâu hơn lúc trái đất chưa hình thành hay thời điểm khủng long còn tồn tại, mà chính là trước khi cô ta đặt chân vào ngôi nhà này, trước khi cô ta "tình cờ" gặp gỡ em trai cô tại một quán cà phê sách...

Một lần nữa, nếu trực giác của cô không sai, có vẻ như hai chị em nhà cô đang rơi vào cái bẫy mà nữ nhân này đã từng bước lên kế hoạch, thực chất là chẳng có hôn lễ nào diễn ra cả.

Giữa hàng lông mày Du Lộ Khiết chợt hiện lên một tia lạnh lẽo, cô sực nghĩ, không biết Du Phong có thật sự hạ bút ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn hay không, cũng có thể... thứ mà em trai cô ký vào lại là một hợp đồng hôn nhân, hay đại khái là một màn trao đổi lợi ích bí mật nào đó...?

Nếu đúng thật là như vậy, cô dám khẳng định bản thân sẽ tự tay bóp chết Du Phong, bổ não thằng ngốc này ra xem thử ở bên trong có chứa thứ gì!