Trải qua một lần bị dạy dỗ, Nguyên Tình rất hiển nhiên không muốn vặn vẹo Du Lộ Khiết, thế nhưng trong lúc cô vẫn giao mắt với đối phương thì một giọng nói be bé lại chen ngang vào, "Cũng không có nhiều đàn ông tốt lắm đâu, theo em thì tình yêu không phân biệt giới tính, một khi cảm xúc ập tới thì cứ sẵn lòng đón nhận. Yêu là yêu, không có đúng sai cũng chẳng có tốt xấu, vậy thì mới có thể chân chính được gọi là tình yêu. Huống hồ... nếu trên đời này thật sự có nhiều đàn ông tốt thì chị Khiết cũng đâu cần lẻ loi cho đến tận bây giờ, phải không nhỉ?"
Ngọn nguồn của những lời vừa rồi chính là xuất phát từ Lâm Ý Nhi, khoảnh khắc cô bé nói lên quan điểm cũng không màng nhìn Du Lộ Khiết, càng không phải là nhìn Nguyên Tình, cứ như là đang tự vấn với bản thân mình thôi vậy...
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cho đến khi cô cảm giác bốn bề chỉ còn tiếng tivi vang dội thì mới len lén ngẩng mặt lên, hơi nghiêng về phía tay phải.
Chưa đầy ba giây sau đó...
"Ối... chị Khiết——"
Du Lộ Khiết giận dữ xách hẳn một bên tai của Lâm Ý Nhi, chuyện sẽ không đáng kể nếu ở đây không có sự góp mặt của Nguyên Tình, cô vốn còn nghĩ mang Lâm Ý Nhi về nhà sẽ có thêm đồng minh chứ có nào ngờ lại đi nối giáo cho giặc, đằng đằng sát khí mắng, "Không chỉ lừa đảo mà còn xấc láo! Cái con nhỏ này, suốt mấy năm qua có bao nhiêu người theo đuổi chị em lại không rõ sao? Chị đây là ế chủ động, không phải kén cá chọn canh dẫn đến "lẻ loi" như em vừa nói."
Lâm Ý Nhi chật vật thoát khỏi bàn tay oái ăm kia, hớt hải đứng lên chạy tọt ra phía sau Nguyên Tình, vịn lấy hai vai cô ấy làm điểm tựa, mếu máo phân trần, "Đó là chị tự nói, chứ em đâu có nói chị kén cá chọn canh đâu! Chị chủ tốt bụng xinh đẹp của em có bao nhiêu đàn ông theo đuổi em lý nào lại không biết, em còn nhớ rõ tên từng người luôn đây này, chị có cần em liệt kê ra không?"
Có như vậy lửa giận trong người Du Lộ Khiết mới chịu nguôi ngoai, cô đứng thẳng lưng khoanh hờ hai tay, hùng hồn tuyên bố, "Được. Ngày mai em lập tức liệt kê ra từng cái tên cho chị, cũng đến lúc chị nên tìm một người đàn ông che chở cho mình rồi, vừa tròn 30 lấy chồng luôn thì càng tốt."
Kiếp trước chểnh mảng việc tìm kiếm cho mình một tấm chồng nên mới bị Nguyên Tình dắt đi một vòng lớn, Du Lộ Khiết thầm nhủ, kiếp này dù sao cũng nên tìm một gã trai bầu bạn, không cần quá mức ưu tú, chỉ cần đối phương là đàn ông liền có thể vượt qua vòng xét tuyển.
Nói thì nói vậy thôi, đương nhiên đối tượng mà cô nhắm đến sẽ không thuộc típ người ăn chơi gái gú, cũng không có thói quen cờ bạc, càng không nên là một gã trai vô công rỗi nghề, tuy nói không cần quá mức ưu tú nhưng cũng không nhất thiết phải lôi hắn lên từ dưới đáy xã hội...
Mọi thứ đều đạt mức trung bình là ổn lắm rồi.
Sắc mặt Nguyên Tình không mang theo độ ấm, phải mất rất lâu mới có thể tìm về giọng nói của mình, "Em nghe Phong nói chị trước giờ đều không có hứng thú với đàn ông, sao bây giờ lại gấp như vậy?"
Không có hứng thú với đàn ông thôi, cô cũng chưa từng nói bản thân có hứng thú đối với phụ nữ! Du Lộ Khiết dồn hết sức bình sinh nuốt xuống những lời này, khịt mũi nói, "Em không cần lúc nào mở miệng cũng là nghe Phong nói thế này nghe Phong nói thế nọ, trước đây là trước đây, còn bây giờ chính là bây giờ, vạn vật xoay chuyển đều không có báo trước, đến con vật nó còn có kỳ động dục, tôi không thể có sao?"
Động... động dục? Lâm Ý Nhi đứng ở sau lưng vỗ nhẹ vai Nguyên Tình, hành động ngầm nhắc nhở cho cô ấy im lặng, không hiểu sao cô có cảm giác Du Lộ Khiết gần đây rất chi là... miệng mồm cay nghiệt, chẳng thà không nói thì thôi, cứ hễ nói ra liền là câu nào câu nấy cũng nặng gần cả tạ, khó nghe đến tột cùng.
Tuy không hiểu rõ ngọn ngành vấn đề phát sinh giữa hai người, nhưng những lời thế này nghe sao cũng có chút quá đáng.
Du Lộ Khiết không phải không chú ý, kể từ lúc Nguyên Tình đặt chân đến đây, hầu như mỗi lần đôi bên đấu khẩu cô ấy đều phô diễn nét mặt lạnh như tiền, chẳng có một chút phản ứng nào rõ rệt cả...
Là thật sự không để tâm, hay thực chất là chỉ giỏi che giấu cảm xúc?
Cá nhân cô cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này đều không phải dạng người ưa thích nói lời khó nghe, nhưng thực tâm mà nói, cô chẳng còn biện pháp nào hay hơn để chặt đứt tơ tưởng trong lòng Nguyên Tình. Đại khái nếu cô ta chấm cô ở ngoại hình, cô lập tức muốn biến bản thân trở nên nhếch nhác, nếu cô ta chấm cô ở nội tâm, cô liền muốn biến phẩm cách của bản thân trở nên thối rữa...
Chỉ cần Nguyên Tình đừng tiếp tục để mắt đến cô nữa là được rồi.
Nguyên Tình chỉ lặng thinh quan sát thái độ Du Lộ Khiết, lại thoáng nhìn màn hình tivi rồi mới đứng dậy, hướng Lâm Ý Nhi cười nhẹ nhàng, "Lúc nào em muốn xem phim đều có thể đến phòng chị, chúng ta cùng xem."
Lâm Ý Nhi không tìm ra lý do để từ chối, lễ phép gật đầu, "Dạ. Vậy hôm sau em sang phòng chị nhé?"
Nguyên Tình đáp lại cô bé bằng một ý cười mềm dịu, "Được. Ngày mai chị sẽ chuẩn bị bánh trái ăn vặt cho em đỡ buồn miệng." Sau đó liền gật đầu chào tạm biệt Du Lộ Khiết, rảo bước trở về phòng của mình.
Mải nhìn theo bóng lưng Nguyên Tình cho đến khi cửa phòng đóng lại, Lâm Ý Nhi lúc này mới dám xoay hẳn ra phía sau, phóng to lá gan, trề môi nói lý lẽ với Du Lộ Khiết, "Em còn nhớ trước đây chị nói ghét nhất là mấy bà mẹ chồng khó tính cơ, cũng chính chị nói nếu xui xẻo vào nhầm nhà có mẹ chồng như vậy thì chẳng thà là ở giá, bây giờ sao lại biến bản thân trở thành bà mẹ chồng khắc nghiệt trong miệng của chị rồi?"
Du Lộ Khiết lười biếng đôi co, ngày tháng còn dài, trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì từ từ dạy bảo, cô đáp trả bằng bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, "Em thôi ở đó mà lảm nhảm đi, tranh thủ về phòng dọn cho xong để còn có chỗ nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay chị không tính với em, nhưng đừng trách chị không báo trước, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, những gì em thấy trước mắt còn chưa chắc là sự thật đâu."
Chị Tình mà còn bị ví như "mực" thì chẳng phải cô còn đen hơn cả lọ nồi rồi sao? Lâm Ý Nhi chu môi dán đăm đăm tầm mắt lên người Du Lộ Khiết, Du Lộ Khiết dửng dưng như không quay trở về phòng, trước khi khép chặt cửa cũng không quên trừng mắt nhắc nhở, "Dọn nhanh rồi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải kiểm tra vài lô hàng mới, đừng có lơ mơ mà để xảy ra sai sót, có nhớ không?"
Lâm Ý Nhi ỉu xìu "Dạ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu, tắt tivi quay trở về phòng.
Sáng hôm sau, thay vì thức sớm như mọi khi thì Du Lộ Khiết hẳn mười giờ mới loay hoay chỉn chu quần áo, cô đoán thời điểm này Lâm Ý Nhi đã hoàn tất quy trình kiểm hàng, vội nhấc điện thoại gọi cho cô bé, "Hàng hoá đã kiểm kê xong hết chưa? Bây giờ chị sẽ đến cửa hàng đón em, chúng ta cùng về nhà em lấy thêm quần áo."
Trong lúc chờ Lâm Ý Nhi phản hồi thì cô thoáng nghe được tiếng bước chân, đâu đó còn pha lẫn chút tiếng ồn không rõ, như thể Lâm Ý Nhi đang tạm lánh sang nơi khác để tiếp nhận cuộc điện thoại, "Alo, chị Khiết, em nghe đây ạ. Hơn nửa tiếng trước em đã về nhà rồi, hiện giờ vẫn đang dở tay thu dọn..."
Không ngờ Lâm Ý Nhi còn có lá gan dám tự mình về nhà. Du Lộ Khiết khẽ nhíu mày, cô bật âm lượng điện thoại lớn hơn một chút, hình như nghe được ở đầu dây bên kia đang bùng phát tiếng tranh cãi, là chất giọng thuộc về người mẹ quá quắt của Lâm Ý Nhi, không rõ đang xảy ra chuyện gì lại gào rống ầm ĩ lên như vậy, "Tình hình bên đó sao rồi? Bà ta có gây khó dễ cho em không, sao chị lại nghe thấy tiếng chửi mắng?"
Lâm Ý Nhi có chút dở khóc dở cười, "Đúng thật là mẹ em có gây khó dễ, nhưng người bị mắng không phải là em đâu ạ..."
Du Lộ Khiết nghi hoặc nhướn mi, chợt phát hiện Lâm Ý Nhi sẽ không thấy biểu tình này nên đành mở miệng hỏi, "Nói rõ chị nghe xem nào?"
"Dạ..." Thanh âm Lâm Ý Nhi bỗng chốc vặn nhỏ lại, gần như đang thều thào, "Là... mắng chị Tình, cực kỳ căng thẳng luôn ấy ạ..."