Mặc dù mới là giữa tuần nhưng cửa hàng hôm nay khá là đông khách, thời điểm Du Lộ Khiết vừa đến nơi, cô từ bên ngoài cửa kính quan sát đã thấy đám nhân viên niềm nở tiếp đón khách hàng, cũng may là cô ăn ở không tệ, lũ nhỏ này kể cả khi không có mặt cô vẫn làm việc vô cùng nghiêm túc, cho nên mới nói, cô thường xuyên mua quà ăn vặt thưởng cho họ cũng không hề uổng phí chút nào.
Du Lộ Khiết vào cửa hàng hỗ trợ Lâm Ý Nhi đứng quầy thu ngân, cô bé nhanh chân chạy ra tiếp tay mọi người chăm sóc các vị khách. Bởi vì cửa hàng của Du Lộ Khiết chuyên bán quần áo dành cho nữ nên phần lớn khách hàng ghé mua đều là các cô gái trẻ tuổi, một số ít có bạn trai đi cùng, tới tới lui lui chọn lựa mấy phen cuối cùng cũng có thể mua được món hàng ưng ý. Du Lộ Khiết cùng đám nhân viên luôn tay luôn chân cho đến đầu giờ chiều thì lượng khách ghé cửa hàng mới vơi đi hơn phân nửa, mọi người theo đó chia nhau ra đi ăn trưa, nghỉ giải lao ba mươi phút.
"Ý Nhi, em tranh thủ đi ăn với mọi người đi, ở đây có chị trông coi là được rồi." Ngày thường chưa đến giờ ăn thì con bé này đã hí hửng mang cơm hộp chạy vào phòng kho, hôm nay không hiểu sao còn chần chừ chưa chịu ra khỏi quầy, Du Lộ Khiết vì quá hiểu nhân viên của mình nên cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Lâm Ý Nhi thở dài một hơi, ỉu xìu nói, "Chị ơi, mẹ em vừa gọi bảo phải về nhà gấp, hôm nay em xin phép off nửa ngày được không ạ?"
Hiểu rõ Lâm Ý Nhi trước nay đều rất năng nổ trong công việc nên Du Lộ Khiết không hề ngỏ ý gây khó dễ, chỉ quan tâm hỏi han, "Sao thế? Nhà em có việc gì sao?"
Lâm Ý Nhi khổ não gật đầu, "Dạ. Thật ra chuyện cũng không có gì quan trọng, nhưng mẹ em gần đây cứ không ngừng thổi gió vào tai em, muốn em phải đi lấy chồng sớm..."
À, ra là đi xem mắt có phải không? Du Lộ Khiết cảm thấy bất bình thay cho cô bé, "Thời đại gì rồi lại còn hôn nhân sắp đặt, em không biết mở miệng phản đối sao? Đâu phải cứ lấy chồng sớm là hạnh phúc đâu, trước khi về chung một nhà lại không có thời gian cho đôi bên tìm hiểu, ngộ nhỡ cưới rồi mới phát hiện đã lấy nhầm chồng thì phải làm thế nào?" Lúc đó hối hận cũng đã muộn màng, hoặc là đủ bản lĩnh để vượt qua, hoặc là nửa đời sau phải cam chịu số phận.
Sinh ra ở thời đại này, cô tuyệt đối không tán thành quan điểm cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hạnh phúc của mình thì phải tự mình biết nắm giữ, cũng như chỉ có bản thân mới được quyền định đoạt.
Lâm Ý Nhi mặc dù đồng tình nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn, chán chường xị mặt, "Mẹ em không giống mẹ nhà người ta, chị cũng biết mà, một khi bà đã quyết định thì rất khó xoay chuyển. Bà cho rằng em nghỉ học sớm để ra đời mưu sinh, vất vả nhiều năm như vậy, nếu bây giờ có người chịu lo lắng cho em thì đương nhiên phải lập tức đồng ý, sau này cũng không cần chịu khổ."
Căn bản là lo lắng cho bản thân bà ta phải chịu khổ thì đúng hơn, chưa thấy người mẹ nào ích kỷ như vậy cả. Du Lộ Khiết ngoài mặt không biểu lộ rõ ràng, nhưng trong lòng lại mỉa mai không hết. Thông qua bộ dạng cùng với những lời bộc bạch của Lâm Ý Nhi, cô ngầm đoán người mà Lâm Ý Nhi sắp đi xem mắt hẳn là phải hơn cô bé gần cả chục tuổi. Cô không phải đoán bừa đâu, thoạt nhìn Lâm Ý Nhi có vẻ tầm thường, nhưng nhìn lâu một chút lại càng cảm thấy... tầm thường hơn. Chung quy là ngoại hình không có điểm nào nổi bật, thử hỏi làm sao có thể lọt vào "mắt xanh" của đám trai trẻ rủng rỉnh tiền trong túi?
Phải đó, cô đoán chắc mẹ của Lâm Ý Nhi đang thu xếp cho cô bé ra mắt một lão già, hoặc ít nhất cũng phải bỏ xa Lâm Ý Nhi một, hai con giáp.
Khổ thân con bé, làm lụng suốt ngần ấy năm cũng chẳng tích cóp được cho bản thân một chút gì, tiền cầm về tay còn chưa kịp nóng đã phải vội giao cho mẹ mang đi trả nợ. Xem ra bà ta vẫn chứng nào tật nấy, cờ bạc lô đề đến mức tán gia bại sản, biến con gái của mình trở thành cần câu cơm từ khi Lâm Ý Nhi chỉ mới bước sang tuổi 15. Hiện tại thì thế nào? Ắt hẳn đã hết sạch tiền cho nên mới nghĩ ra cách bán con theo hình thức hôn nhân sắp đặt, phương pháp này cũng lỗi thời quá rồi.
"Chị không muốn nhiều lời xen vào chuyện của em đâu, nhưng em lớn thế này vẫn chưa thể tự quyết định hướng đi cho mình sao? Em đừng nói với chị là em không biết mẹ mình đang muốn làm gì nhé?" Du Lộ Khiết trước giờ đều không thích xen vào chuyện người khác, nhưng Lâm Ý Nhi theo cô đã được 5 năm, góp công gầy dựng tiếng tăm cho cửa hàng không ít, cô từ sớm đã xem cô bé như người thân trong gia đình, huống hồ người mẹ quá quắt kia còn làm ra đủ loại chuyện vô cùng đáng lên án, cô không muốn xen mồm cũng không được.
Thuở ban đầu vừa đặt chân đến cửa hàng làm việc, Lâm Ý Nhi đã nhận thấy Du Lộ Khiết là một cô chủ lạnh lùng khó gần, tuy rằng không quát tháo nhân viên nhưng dáng vẻ ít nói kiệm lời của Du Lộ Khiết cũng đủ làm cho người ta không dám tiếp cận, rất xa cách, càng nhiều hơn là không dễ dàng nắm bắt cảm xúc. Phải mất 3 năm Lâm Ý Nhi mới dần dà thân cận được với Du Lộ Khiết, một phần là do Lâm Ý Nhi cần cù chăm chỉ, phần còn lại là thường xuyên để ý sắc mặt cô chủ của mình, lắng nghe cô ấy tâm sự mỗi khi căng thẳng trong công việc, nhờ có vậy đôi bên mới dần hiểu nhau hơn, cô cũng như Du Lộ Khiết, xem cô ấy như người thân mà đối đãi.
Những lúc cửa hàng vắng khách không riêng gì Du Lộ Khiết đau đầu phiền não, mà ngay cả cô cũng buồn phiền ảm đạm.
Thành thử ra từ trước đến nay, chỉ cần là những lời Du Lộ Khiết khuyên răn giảng dạy cô đều cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Một chủ một tớ cứ như vậy trao đổi suốt nửa tiếng đồng hồ, Du Lộ Khiết sau cùng quyết định sẽ theo chân bảo vệ Lâm Ý Nhi. Lâm Ý Nhi hoàn toàn không cự tuyệt ý tốt của cô chủ, mặc cho sự góp mặt của Du Lộ Khiết sẽ khiến tâm trạng mẹ cô không được vui, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Du Lộ Khiết nói không sai, cô nay đã trưởng thành, nào còn có phải cô bé ngây thơ khờ dại mà năm đó Du Lộ Khiết từng thu nhận? Cô thầm nhủ, cũng đã đến lúc phải đứng lên giành lại quyền lợi, dùng lý lẽ để phản kháng người mẹ vô tâm của mình.
*
Hơn sáu giờ rưỡi, Nguyên Tình sau một ngày làm việc trở về nhà lại vô tình bắt gặp cảnh tượng không chút nào thuận mắt. Chẳng là vừa mới đặt chân bước vào nhà, cô còn chưa kịp cất gọn giày cao gót lên kệ thì đã nghe từ trong phòng khách tràn ra thanh âm xuýt xoa của Du Lộ Khiết, đâu đó còn trộn lẫn một chất giọng khá quen, hình như đã nghe thấy qua ở đâu rồi thì phải.
"Đau đau... em nhẹ tay một chút..."
"Chị ráng nhịn đau để em lăn trứng cho mau tan máu bầm, ngồi yên xem nào, chị muốn mang con mắt đen xì này ra ngoài để doạ người khác sao?"
Còn chưa rõ chuyện gì nhưng nội tâm Nguyên Tình đã chộn rộn không yên, cô vội vàng bước vào phòng khách, vừa ló đầu nhìn ra đã trông thấy Du Lộ Khiết gồng cứng người ngồi trên ghế sofa, bên cạnh còn có cô bé nhân viên hôm nọ cô từng gặp qua ở cửa hàng. Sở dĩ Du Lộ Khiết mếu máo xuýt xoa chính là vì một bên mắt bầm dập của cô đang bị Lâm Ý Nhi dùng quả trứng gà lăn qua lăn lại.
"Chị Khiết, sao mắt chị lại thành ra thế này rồi?" Nguyên Tình ném túi xách lên chiếc bàn ăn đặt cạnh khu vực bếp, đôi chân dài miên man lướt thật nhanh đến chỗ hai chủ tớ người nọ.
Du Lộ Khiết vẫn đang ngửa mặt để cho Lâm Ý Nhi thuận tiện lăn trứng, cô mở hé một bên mắt còn lại nhìn em dâu của mình, thấy rõ sắc mặt Nguyên Tình không tốt, tâm trạng cô theo đó càng tệ hại hơn, "Mặc kệ tôi, mắt tôi có ra làm sao thì cũng không liên quan đến em——"
"Em gái, ai dạy em lăn trứng kiểu này thế?" Không đợi Du Lộ Khiết nói hết câu thì Nguyên Tình đã nhanh chân bước tới, nửa thì giành lấy quả trứng trong tay Lâm Ý Nhi, nửa thì cau mày khó chịu, "Vỏ trứng gà không được vệ sinh đâu, em luộc trứng xong phải bóc vỏ ra thì mới lăn lên chỗ vết bầm được."
Lâm Ý Nhi không chỉ có tật xấu là háu ăn, mà còn có thêm một tật xấu rất khó bỏ là hay bị rụt rè trước "gái đẹp", cô chớp chớp hai mắt nhìn Nguyên Tình trong bộ vest trắng tinh tươm, sờ chóp mũi đáp, "Dạ... phương pháp này là chị Khiết mới bày cho em, em cũng không rõ nữa."
Không phải cô chưa từng bị ngã bầm dập, nhưng chính là tay chân thâm tím một chút cũng chẳng sao, cùng lắm thì lấy dầu xoa bóp, nếu không phải Du Lộ Khiết bày cho thì cô cũng không biết còn có phương pháp làm tan máu bầm kỳ lạ như vậy.
Du Lộ Khiết lấy tay che lại một bên mắt, ngẩng mặt tỏ rõ thái độ với Nguyên Tình, "Ai nói với em lăn trứng gà cũng cần phải bóc vỏ, hả? Lời em nói hoàn toàn không có cơ sở khoa học."
Nguyên Tình duỗi tay kéo Lâm Ý Nhi tránh sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Du Lộ Khiết, một mặt cúi thấp đầu bóc vỏ quả trứng gà, mặt khác lại nhàn nhạt nói, "Vậy chị căn cứ vào đâu lại cho rằng lăn trứng gà có thể giúp làm tan máu bầm, khoa học đã chứng minh điều đó sao?"
Du Lộ Khiết: "..."