Trọng Sinh: Dạy Dỗ Em Dâu Không An Phận

Chương 1: Sống lại

Đêm rằm tháng tám trăng vừa sáng lại vừa tròn, chiếc bóng phác hoạ thân hình một cô gái đổ nghiêng dưới tán cây, cô ấy mặc váy cưới, phục sức lộng lẫy trang điểm cầu kỳ nhưng biểu tình trên mặt nhìn sao cũng không khỏi ảm đạm.

Nơi cô ấy đang đứng không phải lễ đường, không phải nơi tổ chức hôn lễ cùng với những lời reo hò chúc phúc, không có ai khác ở đây ngoài cô ấy cả, một nơi vắng vẻ đến lạ thường.

Không phải là nơi mà một cô dâu nên xuất hiện.

"Nguyên Tình..."

"Nguyên Tình... là em đó sao?"

Tiếng gọi thanh thuý văng vẳng trong đêm tối, Du Lộ Khiết bước dần về phía trước, nơi phảng phất một mảnh ảm đạm từ bóng lưng cô dâu không rõ vì sao lại xuất hiện ở đây, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng linh tính mách bảo, đó chính là em gái của cô, là một người đối với cô vô cùng thân thuộc.

À không, phải gọi là em dâu thì mới phải.

"Nguyên..."

Khoảnh khắc bàn tay cô duỗi tới, còn chưa kịp chạm vào lớp vải trắng xoá như bông tuyết thì đối phương đột ngột xoay mặt lại, hành động bất chợt khiến cho khớp hàm cô gần như đông cứng, nước mắt lăn dài trong vô thức.

Nguyên Tình, thật đúng là em ấy rồi.

"Nguyên Tình... sao em lại ở đây? Em... em..." Du Lộ Khiết không kiềm lòng được duỗi thẳng cánh tay muốn sờ lên gương mặt Nguyên Tình, thế nhưng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo ảnh, thân thể Nguyên Tình cứ như vậy tiêu tán trong phút chốc, gương mặt xinh đẹp không tì vết dần dà hoá thành tro, cùng với ánh mắt phờ phạc ảm đạm theo đó tan biến đi, như sương như khói, rất nhanh không còn tồn đọng lại một chút gì.

"Nguyên Tình... đừng mà... đừng..." Thời điểm Du Lộ Khiết giật mình choàng tỉnh giữa căn phòng trống trải, cô vẫn chưa hết bàng hoàng sau cơn ác mộng, ngay cả khi bình tĩnh trở lại, cô cũng không dám nhớ tới ánh mắt ưu thương như thể chồng chất oán hận của Nguyên Tình trong giấc mơ vừa rồi.

Cô lấy tay lau thấm mồ hôi, cho dù đang cuộn mình trong chăn cũng không sao cảm nhận được sự an toàn, thay vào đó là bất an dồn dập. Đây là nhà cô, nơi cô cùng em trai sinh sống nương tựa lẫn nhau kể từ khi ba mẹ qua đời sau vụ tai nạn giao thông thảm khốc, đã hơn mười năm trôi qua, một tay cô nuôi dưỡng săn sóc em trai cho đến khi trưởng thành, cô vừa bước sang tuổi 28 lại được chứng kiến em trai dắt tay một cô gái xinh đẹp tiến vào lễ đường, cứ như vậy một nhà ba người các cô cùng chung sống hoà thuận.

Nghe hạnh phúc lắm có phải không? Cô cũng từng cho là vậy, đáng tiếc mọi chuyện tiếp diễn sau đó không yên bình như cô vẫn nghĩ.

Nguyên Tình là vợ của em trai cô, nhưng trớ trêu thay, từ đầu đến cuối người mà cô ấy yêu lại là cô, hoá ra cô ấy chấp nhận lời cầu hôn của Du Phong đều là vì mong muốn được gặp gỡ cô, được ngắm nhìn cô mỗi ngày với tư cách là một cô em dâu ngoan ngoãn...

Ngu ngốc.

Sau hàng loạt hành động ngu ngốc mà Nguyên Tình làm ra, cô đã nỗ lực lảng tránh hết thảy, kể từ lúc nhận rõ mảnh tâm tư sâu kín của cô ấy, cô kỳ thật đã thu mình trong lo ngại. Thế nhưng, rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tiếp nối sau đó là hàng tá bi kịch rải rác sau này, bức phá giới hạn của cô, khiến cho cô buộc lòng phải tách rời khỏi em trai và cô em dâu không biết an phận.

Chỉ là không ngờ, cô một thân một mình dọn sang nơi ở mới lại gặp phải một trận hoả hoạn. Vào thời điểm khói bụi giăng kín, không hiểu sao Nguyên Tình lại trùng hợp xuất hiện ôm lấy cô, chật vật kéo cô ra khỏi ngọn lửa, thật không may, cuối cùng cả hai người các cô đều phải chôn thây ở nơi đó, chính là ngôi nhà mà cô dọn tới còn chưa đến mười ngày.

Nguyên Tình vậy mà bất chấp tính mệnh để cứu cô, giữa lằn ranh sinh tử, trong một khắc cô phải tự hỏi tình yêu mà cô ấy dành cho cô rốt cuộc có bao nhiêu to lớn, sao có thể hành xử ngu ngốc như vậy được?

Đến mạng của mình cũng không cần nữa sao...?

Còn em trai cô, Du Phong biết phải làm thế nào?

Càng bất ngờ hơn, cô sau đó lại được tái sinh bằng một loại ma lực huyền ảo nào đó, không thể lý giải được.

Phải, đây đã là ngày thứ ba cô được sống lại với thân phận Du Lộ Khiết không có gì đổi mới, thứ duy nhất khiến cô đau đầu ở thời điểm này chính là, hiện tại của cô lại rơi vào khoảng thời gian ba năm trước, vừa vặn Du Phong đã rước cô em dâu Nguyên Tình về nhà được hai tuần sau hôn lễ.

Hai người họ lúc này vẫn còn đang hưởng tuần trăng mật tại TL, nếu cô nhớ không lầm thì ngày mai, mười giờ sáng sẽ là thời điểm họ đáp chuyến bay về VN với hai túi quà đầy ắp, là những món quà mà Nguyên Tình đích thân chọn lựa để dành tặng cô sau chuyến tuần trăng mật trở về nhà.

Suốt ba ngày nay, không đêm nào là cô không nằm mơ thấy ác mộng, mỗi lần choàng tỉnh đều dùng đủ mọi biện pháp hành hung bản thân, kiểm chứng xem đây là mơ hay là thực.

Không phải mơ, bởi mu bàn tay cô đến lúc này vẫn chi chít vết xước do móng tay gây ra, cô thật sự trùng sinh sau khi bị thiêu chết cùng Nguyên Tình tại ngôi nhà ở quận B, hiện tại vẫn mơ hồ nhớ được, vào khoảnh khắc cô trở thành linh hồn đã trông thấy Nguyên Tình ôm lấy thi thể cô bị ngạt khói gào khóc, ấy vậy mà, cô ấy sau đó lại không chịu rời đi, chỉ thương tâm ôm chặt cô như vậy, khóc đến tê tâm liệt phế, không ngại dùng thân che chắn cho cô khỏi những ngọn lửa hùng hồn đang bao phủ, dần dần, thiêu chết cả hai trong vô vọng.

"Ngu ngốc..." Du Lộ Khiết lau dụi nước mắt, cô không biết phải hình dung tâm tình mình như thế nào, đôi lúc tự vấn, tại sao Nguyên Tình có thể vì cô mà hy sinh tính mệnh của bản thân như vậy?

Đáng sao? Cô tự hỏi mình rốt cuộc đã làm những gì lại khiến một cô gái tri thức như Nguyên Tình yêu cô đến thần hồn điên đảo? Sách vở không dạy cô ấy trân quý mạng sống của mình sao? Hay đối với cô ấy, tình yêu là thứ không có bất kỳ thứ gì ở trên đời so sánh được, yêu đến mù quáng, yêu đến quên cả bản thân cũng xem là lẽ thường tình hay sao?

May mắn sống lại một đời, đáng tiếc cô không phải trùng sinh trước thời điểm Du Phong rước cô gái si tình kia về nhà, bằng không cô nhất định sẽ ngăn cản bằng mọi giá.

Ba ngày rồi, cô vẫn chưa dám phát đi một cuộc gọi nào tới em trai mình, đơn giản vì cô vẫn còn ám ảnh thanh âm gào khóc của Nguyên Tình khi ấy, quả là... không biết thích nghi làm sao cho phải.

Mỗi lần gọi cho Du Phong, Nguyên Tình không biết cố ý hay vô tình luôn chiếm lấy chút ít không gian được trò chuyện với cô, thuở ban đầu cô còn cho rằng cô em dâu này rất biết lấy lòng chị chồng cơ đấy.

Du Lộ Khiết xoa xoa huyệt thái dương, hít sâu thở ra vài hơi thư giãn, sau đó mới xốc chăn bông nằm xuống.

Ngày mai, cô lại phải đối mặt với Nguyên Tình rồi, không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn đạt những mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô lúc này nữa.