Không bao lâu sau, mùi hương bánh bao liền phát ra từ trong l*иg hấp. Giang Miểu mở ra nắp đậy, lấy chiếc đũa đè đè vỏ ngoài bánh bao, phát hiện bánh bao đã chín, liền bưng chúng nó ra ngoài đặt ở một bên.
Một lung bánh bao có tám chín cái, Giang Miểu từ ngăn kéo quầy hàng rút ra mấy tờ giấy dầu lớn còn chưa kịp cắt, sau đó bọc bánh bao vào bốn túi lớn rồi mới bỏ số giấy dầu còn lại lên trên quầy hàng.
Bánh bao mới vừa gói xong, liền có một người từ phía trước đi lại đây, thanh toán số tiền còn thiếu rồi lấy bánh bao đi. Người nọ cầm bánh bao, lập tức đi đến trước một chiếc xe ngựa, nói: “Thiếu gia, bánh bao đã mua được rồi.”
“Trước để đó đi, đợi lát nữa tới bên kia rồi chia cho những người khác.”
“Vâng ạ.” người nọ đáp lời, trong lòng lại có chút nghi hoặc, thiếu gia rõ ràng chính mình không ăn, vì sao phải phân phó gã đi mua nhiều bánh bao như vậy? Nhưng mà, bánh bao này thật ra ngửi cũng rất thơm, đợi lát nữa gã nhất định phải ăn nhiều thêm mấy cái mới được!
“Đại Ngưu huynh đệ, số nhân còn lại ta đều đã trộn xong rồi, đợi lát nữa ngươi có thể bán thêm bao nhiêu thì bán, bán không hết thì mang về chính mình ăn. Thời điểm Trương đại bá tới đón, liền làm phiền ngươi đem đồ vật thu thập đi trở về trước giúp ta.”
“Giang tiểu ca, ngươi yên tâm đi, mấy thứ này liền để ở nhà ta trước, ta sẽ giúp ngươi bảo quản tốt.” Đại Ngưu biết được hắn phải về nhà một chuyến, lập tức liền chụp bộ ngực hướng hắn bảo đảm.
“Đa tạ ngươi. Đúng rồi, đây là tiền công hôm nay của ngươi, ta trả cho ngươi trước.” Giang Miểu đếm 50 văn đưa qua đi, sau đó đem số tiền buổi sáng kiếm được trong ngăn kéo đổ toàn bộ vào trong một cái túi vải, bỏ vào túi nhỏ may bên trong tay nải.
Hành động này của hắn không phải là không tín nhiệm Đại Ngưu, chỉ là hắn cảm thấy, chuyến này về nhà muốn đem Tiểu Thạch Đầu tiếp ra chỉ sợ có chút khó, mang nhiều chút tiền ở trên người, chắc chắn là không có sai.
Đại Ngưu tiếp nhận tiền công, lại gỡ xuống túi tiền mang trên người, đem tiền thả vào túi, rồi sau đó gã đem túi tiền toàn bộ đặt ở trên tay Giang Miểu, nói: “Giang tiểu ca, số tiền này ngươi trước mang theo đi, khó có khi về nhà một chuyến nên để lại cho người nhà chút tiền. Tiền công của ta đến lúc đó liền trừ vào số tiền buổi chiều kiếm được, còn dư lại thì chờ ngươi trở về lại trả cho ngươi.”
Nghĩ nghĩ, gã lại có chút thấp thỏm mà thêm một câu, “Nếu ngươi tin được ta.” Hắn cảm thấy, trong nhà Giang tiểu ca hẳn là gặp phải chuyện gì, từ buổi sáng ngày hôm qua sau khi nói chuyện cùng hai người kia đến giờ, Giang tiểu ca liền không cười thêm lần nào nữa.
Đôi mắt Giang Miểu có chút nóng lên, hắn trịnh trọng mà tiếp nhận túi tiền, nói: “Đa tạ ngươi, Đại Ngưu huynh đệ! Sạp hàng này của ta liền trước giao cho ngươi.”
Nói xong, hắn xoay người đi đến hướng dưới một thân cây trên giao lộ, Chu thẩm tử cùng Tiểu Ngũ đã chờ ở nơi đó.
“Làm phiền Chu thẩm đợi lâu, chúng ta đi thôi.”