Thoạt nhìn trên bàn đồ ăn còn rất phong phú, có cá mặn cũng có thịt khô, còn có một mâm rau hẹ xào trứng gà, màu xanh lục tươi non như này vào mùa đông rất là hiếm thấy, Giang Miểu không khỏi gắp nhiều hơn hai gắp.
Sau khi Miêu Đại Căn chú ý tới liền đem đĩa rau đẩy đẩy về hướng Giang Miểu, nói: “Giang tiểu ca nếu là thích mấy món như này thì nên ăn nhiều một chút, ở nông thôn không có gì ăn ngon, mong các cháu không lấy làm phiền lòng.”
Giang Miểu có chút ngượng ngùng: “Miêu đại bá sao lại nói như thế, đầy một bàn đồ ăn lớn như này chúng cháu cũng coi như khi ăn Tết mới có. Đặc biệt là món rau hẹ, cháu ở trong thành cũng chưa nhìn thấy có người bán.”
Miêu Đại Căn cười hai tiếng, có chút đắc ý nói: “Cháu nói đúng lắm, hiện tại trong thành xác thật không có để bán. Đống rau hẹ này là dùng mấy cái bồn hỏng trồng trong nhà bếp. Nhưng mà bên trong bếp cũng là lúc nóng lúc lạnh, căn bản chúng nó cũng lớn lên không tốt, dứt khoát cắt chiêu đãi mấy đứa.”
Đây còn không phải là hình thức ban đầu của gieo trồng trong lều sao? Giang Miểu ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ trời cao làm cho hắn xuyên qua lại đây là muốn hắn phát triển một chút nền nông nghiệp, cải thiện thức ăn cho người dân Đại Lương hả?
“Miêu đại bá, mọi người có nghĩ tới việc làm một gian phòng ở giữ ấm cho đất trồng rau không? như vậy vào mùa đông chẳng phải là cũng có thể ăn được rau dưa của những mùa khác ạ?” Giang Miểu ám chỉ nói.
Miêu Đại Căn cười ha ha lên, lão cảm thấy một người sống trong thành như hắn cũng thật biết nói đùa. “Có nhiều đất trồng rau như vậy, làm thế nào có thể làm phòng ở cho tất cả chúng? Huống chi làm phòng như vậy cũng tốn rất nhiều tiền bạc, nếu lão mà có số tiền lớn như vậy thì còn có thể sống ở nơi này đi sớm về trễ trồng trọt nữa à?”
“Xây phòng trồng rau cũng không cần ngói, chỉ cần dùng trúc dựng xung quanh chống đỡ, lại đậy lên trên bằng vải dầu, giữ được độ ấm bên trong, không phải được rồi sao?” Giang Miểu vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Chỉ vì ăn một chút đồ ăn có đáng giá phải lao lực như thế sao? Còn không bằng mùa Thu phơi nhiều một chút rau khô thì khi vào đông ngâm nở cũng có thể ăn rau rồi.” Trong lòng Miêu Đại Căn thật sự không thể hiểu được, ở trong mắt lão, cái tên tiểu tử đi ra từ thành lớn chưa từng bước chân xuống ruộng rất không đáng tin cậy.
Thấy Miêu Đại Căn đối cái này thật sự không có hứng thú, Giang Miểu đành phải nói sang chuyện khác. Cũng đúng, đối với bình thường bá tánh như bọn họ mà nói, mấy cái này là có chút không quá thực tế, hơn nữa đại bộ phận người đối với đồ ăn cũng không có nhiều yêu cầu như vậy, có thể ăn no là được.